Hắn không để lộ việc mình là Đan Cửu, có điều trong lòng cũng khó tránh ý
định chiếu cố đám người hâm mộ này của mình.
Dù sao họ đã vượt nghìn dặm xa xôi tới đây, vả lại còn một lòng theo đuổi
Đan Cửu đại sư... Mà cái tên Đan Cửu sở dĩ vang dội toàn Nghịch Nguyệt Điện
cũng một phần vì có họ nhiệt tình truyền miệng.
Thế nên trước khi đi Hứa Thanh để lại một ảnh nhãn trong cái bóng của
người kia.
Như thế nếu họ gặp nguy hiểm gì Hứa Thanh có thể phát hiện và giúp đỡ
ngay.
Mà lời nhắc nhở của Hứa Thanh cũng không phải vô căn cứ, thực ra những
ngày qua, khi đại quân phản kháng liên tục thất bại, đại cục về cơ bản đã bị
Hồng Nguyệt Thần điện trấn áp hoàn toàn.
Tu sĩ Hồng Nguyệt cũng không quá để ý tới các thế lực phản kháng đã bị
đánh tan, dù sao thì phần lớn tu sĩ trong Hồng Nguyệt Thần điện thật ra vẫn hy
vọng số lượng chúng sinh bị hiến tế sống sẽ nhiều hơn một chút.
Thế nhưng khi quân phản kháng bên ngoài liên tiếp bại trận thì đại mạc
đương nhiên lại càng thêm nổi bật.
Đặc biệt là chuyện Tứ Điện chủ tiến đến càng khiến nơi này thêm thu hút
ánh mắt người khác.
Thậm chí Hứa Thanh còn được Ngô Kiếm Vu báo cho biết đám con nối dõi
hắn sắp xếp tra xét tình hình bên ngoài đã phát hiện thời gian vừa qua thường
xuyên có tu sĩ Hồng Nguyệt định xâm nhập vào đại mạc.
Dù chúng đều bị gió lốc ngăn cản nên phạm vi tiến vào cũng chỉ có
hạn,nhưng theo Anh Vũ điều tra thì có thể thấy bên ngoài đại mạc... đã có vô số
tu sĩ Hồng Nguyệt tụ lại.
Chỉ là đám tu sĩ Hồng Nguyệt này không hề manh động, chúng như thể
đang chờ đợi điều gì đó.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm phần cảnh giác, mà đám tu sĩ Hồng
Nguyệt sau bảy tám ngày chờ đợi cuối cùng cũng đợi được một người.
Người này là một lão giả thân mặc trường bào đỏ rực, đầu đội đế quan,
chính là Điện Hoàng tu vi Uẩn Thần của Hồng Nguyệt Thần điện.
Tay hắn cầm quyền trượng, khi hắn tới đất trời biến sắc, phong vân cuồn
cuộn, trời cao thế mà lại hình thành vầng trăng đỏ thứ hai.
Đó là hư ảnh của trăng đỏ, khi nó xuất hiện trên bầu trời thì toàn bộ đại mạc
cũng xuất hiện phản ứng thủy triều.
Nhất thời, gió lốc bao quanh đại mạc cũng bị quấy nhiễu, từng sơn thể sụp
đổ tan vỡ, vô số đất đá bị cuốn bay, còn có tiếng nổ kinh thiên động địa không
ngừng vang vọng.
Giây phút người của dãy núi Khổ Sinh nhận ra thì vầng trăng đỏ trên trời
cao hóa thành vô vàn tia sét màu đỏ, ầm ầm rơi xuống từ không trung, oanh
kích vào đại mạc.
Toàn bộ đại mạc đều đang run rẩy, gió lốc xuất hiện dấu hiệu bị xé rách, sức
mạnh Hồng Nguyệt lúc này bắt đầu xâm nhập vào đại mạc.
Loại xâm nhập này vô cùng bá đạo, nơi nó đi qua đất đá sụp đổ tan rã, trở
thành bùn đất màu đỏ.
Cùng lúc đó mỗi tu sĩ Hồng Nguyệt cũng được gia trì, toàn thân chúng lóng
lánh huyết quang, chúc phúc của Xích Mẫu rõ ràng tăng vọt, cuối cùng chúng
cũng đủ sức chống đỡ gió lốc, bước vào bên trong đại mạc, hướng về dãy núi
Khổ Sinh, dùng thế bao vây từng bước áp sát mục tiêu.
Nơi chúng đi qua không trung đỏ rực, mặt đất cũng bị máu nhiễm đỏ.
Mà gió lốc dưới sự ảnh hưởng của thần uy chậm rãi bị áp súc, phạm vi càng
lúc càng nhỏ.
Cũng may gió lốc này hình thành từ tóc của thượng thần, nếu muốn vượt
qua cũng không phải chuyện đơn giản, thế nên tu sĩ Hồng Nguyệt dù đã vào
trong được nhưng cũng không thể vượt qua gió lốc chỉ trong nháy mắt.
Muốn đến gần dãy núi Khổ Sinh cũng cần thêm ít thời gian nữa.
Nhưng cảm giác cấp bách đã rất mãnh liệt, nó biến thành ngọn núi vô hình
đè lên cõi lòng các tu sĩ ở dãy núi Khổ Sinh, khiến mọi người như bị nghẹt thở.
Nhất thời ai nấy đều bất an, thấp thỏm và lo âu không ngừng bùng lên.
Vì thế sự trầm mặc lan tràn khắp dãy núi Khổ Sinh, cũng ảnh hưởng tới cả
dược phô.
Bất kể là Ninh Viêm hay Ngô Kiếm Vu rồi Lý Hữu Phỉ lúc này đều nôn
nóng bất an, U Tinh cũng không khác gì.
Đám gà con ở sân sau cũng vậy.
Chỉ có mình Hứa Thanh là khác, tâm trạng hắn không hề để lộ qua sắc mặt,
hắn biết rõ đã tới thời khắc mấu chốt, trong đầu cũng tiến hành sắp xếp lại
chuyện này một lượt.
“Mấu chốt để phá cục chính là mấy người Thế tử phải trở về đúng lúc.”
“Còn có... mở ra cánh cửa của điện phủ cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện,
trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt!”
Hai mắt Hứa Thanh sáng lên, hắn vẫn còn nhớ dưới mặt hồ gương của khí
linh trong Nghịch Nguyệt Điện có tới mấy chục bức tượng băng, những người
này là các tu sĩ đã tham dự thử luyện Điện chủ từ lần trước Hồng Nguyệt tiến
đến tới bây giờ.
Mỗi người đều không tầm thường, thậm chí còn có mấy vị cảnh giới Quy
Hư tầng thứ tư giống như Tứ Điện chủ.
Lực lượng này dù ở đâu cũng đều rất mạnh, nếu có thể đưa họ ra đại mạc thì
sẽ có tác dụng rất lớn trong việc phá giải nguy cơ.
Nhưng muốn thả họ ra thì phải trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt.
Mà năng lực của chủ nhân Nghịch Nguyệt không chỉ có thế, theo Đội
trưởng và Hứa Thanh tìm hiểu thời gian qua họ đã đoán được rằng, một khi trở
thành chủ nhân Nghịch Nguyệt là có thể biến Nghịch Nguyệt Điện từ hư ảo trở
thành chân thật.
Đến lúc đó, Nghịch Nguyệt Điện... sẽ không chỉ là Nghịch Nguyệt Điện nữa
mà chính là Chủ tể chí bảo!
Uy lực của nó lớn tới nỗi có thể lay động cả một đại vực.
“Đó là một món vực bảo!”
“Mặt khác, một khi trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt thì sẽ có quyền hạn
tối cao, có thể nháy mắt hủy diệt phong ấn mấy người Nhất Điện chủ bày ra, để
chân thân của các tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tiến vào trong Nghịch Nguyệt Điện
như trước đây, nhờ thế khôi phục tính cơ động, tránh né những lúc bị đuổi giết.”
“Vậy nên dù chưa biết chắc Thế tử có trở về được hay không, ngược lại thì
chủ nhân Nghịch Nguyệt... một khi thành công là có thể hóa giải tất cả!”
Mắt Hứa Thanh sâu thẳm, hắn ngồi trên chiếc ghế Thế tử vẫn hay ngồi,
trong lòng thầm phân tích hết thảy