Cái chết của hắn đối với toàn bộ Nghịch Nguyệt Điện chẳng khác nào một
đòn đả kích mạnh mẽ, trận chiến ấy máu chảy thành sông, tử thương vô số,
khiến cho tiếng kêu than vang trời, hơn nữa lòng người vốn kiên định cũng dần
trở lên dao động.
Tứ Điện chủ Thiên Nam Tử tới cứu viện cũng bị trọng thương, hắn không
thể xoay chuyển thế cục mà chỉ đành dẫn theo tàn dư của thế lực hai bên rã rời
rút lui.
Không đợi lòng người bên phía Nghịch Nguyệt Điện kịp hồi phục từ biến
cố, một sự kiện còn lớn hơn việc phó Điện chủ tử chiến lại tới, hệt như sấm
đánh ngang tai, lần thứ hai khiến toàn bộ Nghịch Nguyệt Điện nổ tung.
Phó Điện chủ thứ nhất và thứ năm phản bội Nghịch Nguyệt Điện, gia nhập
Hồng Nguyệt, trở thành tu sĩ dưới trướng Hồng Nguyệt.
Vì lập công, họ còn lợi dụng quyền hạn của bản thân để phong tỏa con
đường tiến vào Nghịch Nguyệt Điện, khiến tất cả các tu sĩ của Nghịch Nguyệt
Điện không thể vào trong được nữa.
Chuyện này làm dấy lên sóng gió ngập trời, phải biết là việc tiến vào
Nghịch Nguyệt Điện chính là lá chắn cuối cùng của tu sĩ bên phe Nghịch
Nguyệt Điện, hiện giờ họ không thể mượn Nghịch Nguyệt Điện để né tránh
nữa, chẳng khác nào chặt đứt đường sống của họ.
Dù Tam Điện chủ và Tứ Điện chủ một vị vẫn thủ vững vị trí, một thì bị đuổi
giết tan tác nhưng vẫn còn sống, thế nhưng trong mấy người họ quyền hạn của
Nhất Điện chủ lại cao nhất, thế nên trong khoảng thời gian ngắn họ cũng không
thể giải quyết chuyện Nghịch Nguyệt Điện bị phong tỏa được.
Quan trọng nhất là sau khi trải qua việc này, các tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện
cũng xuất hiện khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng.
Không thể phủ nhận chuyện hai vị phó Điện chủ làm phản, bất kể đó là
nước cờ Hồng Nguyệt cài sẵn ngay từ đầu hay do dục vọng của hai người họ
thôi thúc thì chuyện đó cũng đã khiến Nghịch Nguyệt Điện sụp đổ chỉ trong
nháy mắt.
Mà hết thảy nguyên do, nếu truy ngược căn nguyên đều bởi nhiều năm qua
cánh cửa điện phủ cao nhất chưa từng được mở ra, không có Điện chủ thật sự
xuất hiện nên người của Nghịch Nguyệt Điện cũng như rắn mất đầu, chia thành
năm bè bảy mảng.
Tình thế đã tới lúc tồi tệ nhất, mà sự hỗn loạn ở Tế Nguyệt đại vực cũng
không khác gì, Hồng Nguyệt tinh thần ở chân trời xa xôi cũng đã bao trùm một
nửa bầu trời.
Không ai biết hy vọng ở nơi nào, liệu có thể xuất hiện nữa hay không.
Hết thảy đã tới lúc đếm ngược.
Vùng niết bàn duy nhất lúc này là đại mạc trở thành ngọn đèn cuối cùng
trong đêm tối.
Giờ phút này, Tứ Điện chủ với vết thương nghiêm trọng dẫn theo các thuộc
hạ cùng với những tu sĩ còn sót lại dưới trướng Nhị Điện chủ trầm mặc tới gần
ngọn đèn ấy.
Họ chẳng còn nơi nào để đi, chỉ có đại mạc là mục tiêu duy nhất.
Hơn mười vạn tu sĩ phần lớn đều rất mờ mịt, sắc mặt ảm đạm thê lương, thật
ra họ cũng chẳng để ý gì chuyện sống chết nữa rồi, cảm giác tê dại dần dần lan
tràn toàn thân, mệt mỏi đã trở thành gánh nặng trong sinh mệnh, chẳng thể nào
loại bỏ.
Nhưng giữa các tu sĩ này lại có một nhóm người đặc biệt, cả về tinh thần lẫn
diện mạo họ đều khác những tu sĩ bên cạnh, họ không có vẻ mờ mịt, sắc mặt
cũng không hề ảm đạm mà thậm chí còn tràn đầy phấn chấn cùng chấp nhất.
Dường như mỏi mệt không phải là trói buộc của họ, bởi có một ngọn lửa hy
vọng nhen nhóm trong lòng họ, hừng hực thiêu đốt tinh thần họ.
Đám người này nhân số khoảng mấy nghìn, họ tựa như đã trở thành một thế
lực nhỏ, cùng tụ lại với nhau, tu vi mạnh yếu đều có.
Họ cũng vô cùng đoàn kết.
Đặc biệt là quần áo của họ, dù màu sắc và kiểu dáng khác biệt nhưng vẫn có
một điểm giống hệt nhau.
Trước ngực đều có một chữ Cửu.
Sau lưng thì thêu một chữ Đan.
Đám người này chính là người hâm mộ của vị Đan Cửu đại sư thần bí đã trở
thành truyền kỳ trong Nghịch Nguyệt Điện kia!
Người dẫn đầu là một nữ tử, nữ tử có tu vi Linh Tàng, dù người mặc trường
bào nhưng vẫn không giấu nổi dáng vẻ xinh đẹp, tướng mạo chưa tới mức tuyệt
sắc nhưng cũng có thể nói là giai nhân hàng đầu.
Nàng không phải là kẻ có tu vi mạnh nhất ở đây nhưng có thể trở thành
người dẫn đầu đám người hâm mộ tự phát của Đan Cửu đại sư thì rõ ràng thân
phận của nàng trong nhóm này phải rất cao.
“Mọi người cố gắng kiên trì một chút, chúng ta sắp tới đại mạc Thanh Sa
rồi!”
“Dựa vào hai tháng lắng nghe đạo âm của đại sư, ta có thể cảm nhận được
sự huyền diệu của đại sư, đại sư lấy thanh sa làm lô đỉnh, nhật nguyệt làm lửa,
lấy quy tắc thiên địa làm dược liệu, ngưng tụ ra bạch phong rồi luyện chế thành
đan dược!”
“Mà bạch phong lại chỉ có ở đại mạc Thanh Sa, thế nên... chắc chắn đại sư
đang ở trong đại mạc!”
Thanh âm nữ tử hào hùng, lớn tiếng nói với mọi người như thế.
Nữ nhân có tư thái hiên ngang oai hùng này chính là hàng xóm của Hứa
Thanh trong Nghịch Nguyệt Điện.
Các bức tượng trong Nghịch Nguyệt Điện không chỉ che lấp bộ dáng thật sự
của chủ nhân mà còn ẩn giấu cả giới tính của họ.
Trước khi cuộc phản kháng nổ ra, không có một ai biết bức tượng đại hán
ngực lớn lộ liễu kia lại là một nữ tử như vậy.
Mà tính cách của nàng cũng không khác nam nhân cho lắm, từ cách nói
chuyện hào sảng là đã thấy phần nào rồi.
Nàng là người đi theo Đan Cửu đại sư đầu tiên, vả lại còn được nghe hơn
hai tháng đạo âm, hơn nữa từ đầu nàng cũng chính là người dẫn đội ủng hộ Đan
Cửu, những chuyện ấy đã khiến danh vọng của vị hàng xóm này trở lên rất cao.
Hơn nữa nàng rất có năng lực ở mặt tổ chức, vì thế cũng dần tạo thành đoàn
đội hơn nghìn người theo đuổi như hiện giờ.
Mà đây mới là một phần chính, vẫn còn có rất nhiều người đang phân tán ở
khắp nơi trong Tế Nguyệt đại vực, ngoài ra tu sĩ biết tiếng và tin tưởng Đan
Cửu còn nhiều hơn nữa.
Hiện giờ, những người này cùng với thuộc hạ của Tứ Điện chủ đang tiến về
đại mạc Thanh Sa, khi họ tới gần thì Mặc Quy lão tổ cũng tới bái kiến Hứa
Thanh.