Nhưng chưa đi được bao lâu thì gió lốc xung quanh hắn đột nhiên lại chấn
động rồi chia tách thành hai nửa ngay trước mặt hắn, để lộ ra một khoảng rộng
tựa như khe sâu.
Gió lốc hai bên khoảng rộng trông như hai vách tường, hai đầu kết nối với
đất trời, chỉ có khoảng cách trăm trượng ở giữa là trống trải.
Mắt Hứa Thanh sáng lên, hắn chắp tay với gió lốc rồi lại nhanh chóng bay
đi.
Không lâu sau đó dãy núi Khổ Sinh đã hiện ra trước mắt hắn.
Nhìn núi non và Thổ Thành quen thuộc trong lòng Hứa Thanh cũng bình
yên hẳn, nhoáng một cái hắn lại biến mất giữa không trung, khi xuất hiện thì đã
có mặt ở gian phòng đằng sau dược phô, đúng lúc đó Linh Nhi đang bần thần
tính sổ cũng ngẩng phắt đầu lên.
“Hứa Thanh ca ca!”
Linh Nhi bay vụt qua, quẳng hết sổ sách mình vốn thích nhất qua một bên,
nàng lao nhanh tới chỗ Hứa Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, nhìn
không có chút bất thường nào, chỉ cười ôm lấy Hứa Thanh.
“Hứa Thanh ca ca ngươi đi đâu đấy, sao lần này lại không nói với ta tiếng
nào, làm ta lo chết đi được.”
Vùi đầu trong lòng Hứa Thanh, Linh Nhi dù cười nói như vậy nhưng cái
mũi nhỏ lại khẽ hít vài hơi, âm thầm kiểm tra mùi vị trên người hắn.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng đảo mắt qua, như thể đang chờ xem kịch
vui.
U Tinh thì vừa đun nước vừa hừ lạnh.
“Nam nhân, hừ.”
Hứa Thanh nhìn Thế tử đang uống trà.
Thế tử trông cũng rất bình thường.
Nhưng Hứa Thanh biết, chắc chắn là Thế tử đã nói cho Linh Nhi biết việc
mình đi tìm Hồ Ly Bùn.
Có điều Hứa Thanh cũng chẳng bận tâm, hắn lấy ra một túi trữ vật rồi đưa
cho Linh Nhi.
“Ta đi tìm tượng đất lần trước chúng ta gặp để giải quyết chuyện của Đại sư
huynh, ngoài ra còn lấy một món đồ về cho ngươi.”
Hứa Thanh nhẹ giọng nói.
Linh Nhi theo bản năng nhận lấy, sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ, sau đó ánh mắt
nàng sáng rực lên.
“Cốt đan Cổ Linh!”
Hứa Thanh cười xoa đầu Linh Nhi.
“Mau đi tu hành đi, vật này có tác dụng rất lớn trong việc giúp ngươi phá vỡ
cảnh giới đấy.”
“Cảm ơn Hứa Thanh ca ca, Hứa Thanh ca ca tốt nhất.” Linh Nhi vô cùng
thõa mãn, trong lòng vui sướng muốn chết, nàng cảm thấy Hứa Thanh ca ca đối
với mình vẫn tốt nhất, thì ra lần này hắn ra ngoài cũng vì giúp mình tìm món
bảo vật này.
Nghĩ tới đây nàng lại thấy hành động nghi ngờ Hứa Thanh của mình có chút
sai lầm, vì thế trong lòng không khỏi áy náy, thế nên nàng vội nói.
“Hứa Thanh ca ca, đã lâu ta không trổ tài nấu nướng rồi, hôm nay ta làm
mấy món ngon cho ngươi nhé.”
Hứa Thanh vốn định từ chối, nhưng sau khi liếc qua Thế tử thì lại cười gật
đầu.
Linh Nhi càng thêm vui vẻ, nàng cầm cốt đan chạy tới phòng bếp, chuẩn bị
nấu ăn.
Hứa Thanh tới ngồi trước mặt Thế tử, nhẹ giọng nói.
“Tiền bối, kẻ kia là Tinh Viêm thượng thần của tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên.”
Thế tử nghe thế thì khẽ gật đầu, đặt chén trà trên tay xuống.
“Mục đích của nàng là gì?”
“Cũng giống với Nguyệt Viêm thượng thần, hơn nữa ở đài Trảm Thần lại có
thêm một cánh cửa bằng bùn rồi.” Hứa Thanh bình tĩnh kể lại.
Ánh mắt Thế tử như ngưng lại, nghĩ một lát rồi lại cười rộ lên.
“Thú vị đấy, vô số đường dây ngầm trong Tế Nguyệt đại vực này đều xuất
động rồi... Tiểu tử, Đại sư huynh của ngươi không đơn giản đâu, nhưng ngươi
cũng không vừa.”
“Đều là do sư tôn của ta an bài cả.” Hứa Thanh lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ
tưởng niệm.
Thế tử hơi ngập ngừng, theo những tin tức biết được, trước giờ hắn vẫn
không tin chuyện Hứa Thanh nói về sư tôn của mình, nhưng ngộ tính của Hứa
Thanh khiến hắn có sự cộng minh với sư tôn của đối phương, dưới sự đồng cảm
đó, lại thấy cách làm việc của hai đồ đệ dưới trướng đối phương.
Tất cả khiến hắn không nhịn được càng có thêm nhiều suy đoán về sư tôn
của Hứa Thanh, cũng càng không dễ xác định về đối phương.
Đúng lúc này, từ hướng phòng bếp truyền tới tiếng xào nấu, mùi hương tỏa
ra, Ninh Viêm nhếch mũi hít một hơi, mắt sáng rực lên.
Ngô Kiếm Vu cũng hít sâu một hơi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
“Đùng đoàng vang ba thước, bát trân ngọc thực ai tới cầu!”
Ngay cả Thế tử cũng nhìn về phía phòng bếp, khẽ gật đầu.
“Không ngờ tiểu nha đầu này lại có khả năng nấu nướng như vậy.”
“Đúng rồi, mấy ngày nữa lão phu cũng phải ra ngoài một chuyến, lần này
ngươi về đúng lúc đấy, mà thẻ ngọc khống chế của ngươi lần trước đâu, đưa ta
xem một chút.”
Hứa Thanh nghe thế thì nghiêm túc gật đầu, lấy thẻ ngọc khống chế gà con
dạo trước đưa cho Thế tử.
Thế tử nhận lấy, lau qua một cái rồi lại đưa cho Hứa Thanh.
“Thẻ ngọc này ngoại trừ có thể khống chế gà con ở sân sau thì còn có cả
cấm chế với Mặc Quy cùng U Tinh, ngươi xem mà làm.”
U Tinh nghe thế sắc mặt đen sì nhưng không nói gì.
Hứa Thanh cầm thẻ ngọc cất thật kỹ, hắn biết Thế tử lo lúc mình rời đi dược
phô sẽ gặp chuyện bất ngờ nên mới chuẩn bị sẵn mọi chuyện.
Có thẻ ngọc này, về cơ bản có thể đảm bảo trong khoảng thời gian tới đây
dược phô sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.
“Tiền bối, chuyến đi này có liên quan tới Cửu gia gia phải không?” Hứa
Thanh nghĩ một lát rồi hỏi.
Thế tử gật đầu.
“Sắp giúp hắn cởi bỏ phong ấn được rồi, lần này ngươi không cần tham dự
nữa, tự chúng ta có thể giải quyết được.”
Đang nói dở thì thấy Linh Nhi bê hai món ăn từ bếp đi ra, vui vẻ đặt xuống
bàn sau đó lại nhảy chân sáo vào bếp, đi đi lại lại mấy bận, làm thêm tám món
ăn như thế nữa.
Mà tài nấu nướng của Linh Nhi rõ ràng đã có tiến bộ, tám món ăn này nhìn
qua đều đầy đủ sắc hương, chính Hứa Thanh cũng có chút kinh ngạc.
“Thế tử gia gia, Hứa Thanh ca ca, U Tinh tỷ tỷ, các ngươi mau tới nếm thử
đi.” Xong việc Linh Nhi mới đứng một bên mời mọi người với vẻ chờ mong.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu không mời mà tới, cả hai tự nhiên ngồi xuống
một bên, U Tinh thì dừng công việc đang làm dở, mắt nhìn thức ăn, mỉm cười
gật đầu.