“Nuốt hết ký ức của ta trong hai ngày qua vào.”
Cây não run lên nhưng cũng không dám không nghe lời, vì thế nó dè dặt tới
gần, lúc chạm vào Hứa Thanh đại não lóe lên từng luồng điện quang.
Trong cả quá trình Hứa Thanh không có bất cứ cảm giác ký ức bị mất đi
nào, nhưng cây não lại không ngừng run rẩy rồi lan ra cảm xúc mờ mịt.
Lúc này nó đã không còn dao động sợ hãi như trước.
Hứa Thanh để ý thật kỹ, chẳng mấy chốc cây não xuất hiện biến hóa, nó lùi
lại một chút, vẻ mờ mịt tan mất, sự sợ hãi lại dâng lên, sau đó nhanh chóng lắc
đầu.
“Không đói, không ăn... không muốn ăn... ta là não ngoan, não ngoan không
ăn.”
Hứa Thanh nhíu mày, cảm thấy cây não này có gì đó rất lạ, cứ lặp đi lặp lại
một câu, hơn nữa trông dáng vẻ nó còn không biết mình đang lặp lại, như thể đã
quên mất chuyện mình từng cắn nuốt ký ức vừa xong.
Hứa Thanh suy nghĩ, lần thứ hai giơ tay lên, đang định thử nghiệm thêm thì
thân thể cây não đột nhiên run rẩy dữ dội, trong mấy hơi thở nó bất thình lình
vỡ tan, hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất.
Mắt Hứa Thanh lóe lên, sau chốc lát trầm ngâm hắn lại lấy ra một cây não
nữa, tiếp tục thử nghiệm, sau vài lần thử, cây não cũng chết mất năm hắn mới
hít sâu một hơi, trong lòng hắn hiện lên nhận thức không thể tưởng nổi.
“Mỗi lần chúng cắn nuốt ký ức ta nghiên cứu ý cảnh lãng quên đều sẽ tự
động quên mất, cho rằng mình chưa từng cắn nuốt gì cả...”
“Nói cách khác sau khi chúng ăn ký ức của ta thì cũng mất luôn đoạn ký ức
đó, không nhớ mình đã từng ăn.”
“Sau đó bản thân chúng không chống đỡ được mà chết đi...”
“Đoạn ký ức đó của ta là thứ không thể nhớ lại ư?”
Hứa Thanh xoa ấn đường, hắn nhớ tới việc mấy ngày nay hắn cứ thấy như
mình đã quên mất chuyện gì đó.
“Chẳng lẽ ta cũng bị ý cảnh mình cảm ngộ ra ảnh hưởng?”
Hứa Thanh đang suy tư nghiệm chứng bằng cách nào thì đột nhiên lại cảm
nhận được điện phủ cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện truyền tới dao động, đó
là lời kêu gọi của Đội trưởng.
Lúc này Hứa Thanh mới nhớ ra đã rất lâu mình không mang thêm dầu cho
Đội trưởng, thế nên hắn lấy gương ra rồi bước vào trong tòa điện phủ cao nhất.
Vừa vào trong hắn đã nghe thấy trước cửa truyền tới giọng nói kích động
của Đội trưởng.
“Thế nào rồi Tiểu A Thanh, mấy ngày rồi đấy, thận của ta sao rồi, có lấy lại
được không?”
Hứa Thanh sững ra.
“Thận gì cơ?”
Đội trưởng cũng sững ra, tiểu đồ đằng trên cửa trừng mắt nhìn Hứa Thanh.
“Tiểu sư đệ, đừng đùa nữa, đừng lấy thận của ta ra đùa chứ, thứ đó rất quan
trọng với ta đấy.”
Hứa Thanh nhíu mày, im lặng nhìn Đội trưởng một lát rồi nói.
“Đại sư huynh, hình như ta quên chuyện gì đó rồi.”
Trần Nhị Ngưu trợn trừng mắt, nhìn kỹ vẻ mặt Hứa Thanh, khi chắc chắn là
Hứa Thanh quên thật hắn mới hít sâu một hơi.
“Gần đây có phải ngươi đang cảm ngộ thứ kỳ quái gì đó không?”
Hứa Thanh gật đầu.
“Thế tử tiền bối bảo ta cảm ngộ ý cảnh lãng quên.”
Trần Nhị Ngưu nghe thế lại thở dài thườn thượt.
“Tiểu sư đệ, sao ngươi lại cảm ngộ lung tung thế... Ngươi quên chuyện hứa
với ta rồi ư? Ngươi thật sự không nhớ chuyện đã hứa sẽ cho ta một triệu linh
thạch ư?”
Hứa Thanh nhìn Đội trưởng, mặt không đổi sắc.
Đội trưởng tỏ vẻ vô cùng chân thành.
“Thật mà Tiểu A Thanh, ngươi hứa với ta thật mà, hơn nữa ngươi còn đồng
ý giúp ta tìm lại thận, ngươi nhớ Hồ Ly Bùn chứ, ngươi nói với ta nàng coi
trọng nguyên dương của ngươi phải không, không phải ta bịa ra đâu, ngươi nhớ
lại mà xem.”
Hứa Thanh nhắm mắt, hắn không tin chuyện một triệu linh thạch, theo tính
cách của Đội trưởng thì chuyện này chắc chắn là giả.
Nhưng chuyện về Hồ Ly Bùn thì hắn nhớ mình chưa từng kể với Đội
trưởng, mà giờ Đối phương lại nói vậy thì chứng tỏ mình đã quên thật rồi.
Lúc này hắn cũng đã hiểu ra lý do vì sao lúc ở dược phô hắn cứ cảm thấy
mình đã quên mất chuyện gì đó.
Vì thế hắn gật đầu, hỏi một câu.
“Thận của ngươi làm sao thế?”
Đội trưởng thở dài, hắn cảm thấy ý cảnh lãng quên của Hứa Thanh tệ thật
sự, lại còn không nói lý, lúc ấy mình vì muốn hắn đồng ý còn mất bao nhiêu
nước bọt, giờ nói một cách đơn giản lại sợ Hứa Thanh sẽ từ chối giúp đỡ.
Vì thế hắn chỉ đành tìm lại cảm giác bi ai và lo lắng hôm đó, đem những lời
đã nói và biểu cảm từng thể hiện lặp lại một lần nữa.
Như thế đấy, như vậy nè...
Hứa Thanh nghe xong đang định từ chối nhưng Đội trưởng lại thở dài lần
nữa, thầm nghĩ lần trước cũng y hệt như vậy, vì thế hắn lại lôi lý do lý trấu sau
khi bị Hứa Thanh từ chối lần trước ra dùng.
Nói xong hết hắn cảm thấy mệt chết được nhưng hai mắt vẫn trông mong
nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh do dự một lát rồi vẫn gật đầu, sau đó xoay người định rời đi.
Thấy Hứa Thanh sắp rời khỏi, Đội trưởng không khỏi lo lắng hô to một
tiếng.
“Trở về tìm thận giúp ta trước đi đã, tiểu sư đệ đừng cảm ngộ vội, ta thật sự
không muốn lần sau gặp ngươi lại phải lặp lại những điều này nữa... nói đi nói
lại ta mệt mỏi quá...”
Hứa Thanh trở về.
Thân ảnh của hắn xuất hiện trong dược phô, hắn đứng đó suy nghĩ một lát
rồi thở dài.
“Đi tìm xem thế nào vậy.”
Nói xong thân thể Hứa Thanh nhoáng lên, cứ thế biến mất trong dược phô.
Lần này rời đi hắn không nói cho Linh Nhi biết.
Cơn gió bao quanh đại mạc từ bầu trời trút xuống, giống như mảnh không
trung nơi này có một lỗ thủng, bão cát vô tận thổi quét từng tấc đại mạc.
Che trời lấp đất, khiến mọi thứ trở lên mơ hồ.
Vô số thanh âm nức nở bên tai hội tụ lại cùng nhau, hình thành tiếng kêu rên
như có thể xé rách tâm thần.
Nếu người phàm tục bên ngoài lạc vào đây thì linh hồn sẽ chẳng chịu được
bao lâu, dù là người tu hành cũng vậy, chỉ có tu sĩ của đại mạc mới không bị
ảnh hưởng.
Hứa Thanh lúc này đang bước đi trong sa mạc, ánh mắt hắn tĩnh lặng, đầu
đội mũ cao, lưng đeo Thái Dương nhân tạo từ thời viễn cổ, thong dong cất
bước.