“Nha hoàn nấu nước cho ta cảm giác như trông thấy Uẩn Thần, hồn phách
của người này không trọn vẹn, có khả năng cao là linh hồn bị biến đổi bởi sự
can thiệp của một số tồn tại vị cách cao sau khi cường giả Uẩn Thần cổ xưa tử
vong.”
Tất cả đều khiến Tứ Điện chủ rung động, điều khiến hắn cảm thấy càng
thêm bất ngờ chính là gian phòng phía sau dược phô...
“Toàn bộ dược phô tràn ngập một loại sức mạnh quyền hành kỳ dị, đích xác
là có liên quan với lãng quên, nếu tu vi không đủ mà ở trong dược phô thì sẽ bị
ảnh hưởng.”
“Loại ảnh hưởng này... tuy chỉ là khởi đầu nhưng lại có uy lực lan tới thần
hồn, nếu đại thành... đủ để chúng sinh vạn vật trong một phạm vi lớn bị nó ảnh
hưởng, thay nó tu hành, tiến tới thay đổi ý thức, cuối cùng sẽ rất khó để phân
chia.”
“Ngọn nguồn là gian phòng đằng sau, cũng chính là nơi ở của người trẻ tuổi
lần trước tới đón ta.”
“Xem ra những người này có quan hệ không đơn giản với Thế tử, đặc biệt là
người trẻ tuổi được gọi là thiếu chủ...”
Tứ Điện chủ như có điều suy nghĩ, càng đi càng xa.
Lúc này trong căn phòng ở gian sau, Hứa Thanh mở choàng mắt, Nguyên
Anh Đinh 132 trong cơ thể cũng đã tách khỏi ngón tay Thần Linh.
Trong thời gian ngắn trong mắt hắn lộ ra mờ mịt, mà người của dược phô
cũng đều chấn động, sắc mặt cũng trở lên mờ mịt, thế rồi mất đi đoạn ký ức
trước đó.
Khởi điểm của ký ức này là lúc Nguyên Anh Đinh 132 của Hứa Thanh
chạm vào ngón tay Thần Linh, điểm kết thúc chính là lúc cả hai tách ra.
Nhưng quá trình này diễn ra một cách âm thầm lặng lẽ, vô cùng tự nhiên.
Hứa Thanh nhíu mày, cầm lấy thẻ ngọc lưu lại hình ảnh trước mặt.
Vật này hắn sắp xếp theo phương pháp đã sử dụng ở Hình Ngục Ti lúc
trước, chuyên dùng để xem thay đổi của mình trong khoảng thời gian này,
nhưng hắn lật xem từ đầu tới cuối cũng không thấy chỗ nào có vấn đề cả.
Từ đầu tới cuối chính mình vẫn ngồi trong căn phòng này.
“Nhưng sao ta cứ có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó?”
Hứa Thanh nghĩ một lát rồi vung tay gọi ra lão tổ Kim Cương tông, cái bóng
dưới đất cũng lan ra dao động, truyền về tin tức.
“Mọi chuyện đều bình thường ư?”
Thẻ ngọc lưu hình ảnh là bước thứ nhất, cái bóng và lão tổ Kim Cương tông
là bước chuẩn bị thứ hai của Hứa Thanh.
Sau đó hắn lại nhìn quanh bốn phía và túi trữ vật của mình, tìm kiếm xem có
manh mối nào khác không, tới khi mọi thứ đều như cũ hắn mới ra khỏi phòng,
đi tới sảnh chính.
Ngoài sảnh mọi người vẫn như bình thường, Linh Nhi trông thấy Hứa
Thanh thì ngọt ngào cười chạy tới.
“Hứa Thanh ca ca, ngươi tu hành sao rồi, mấy ngày nay ta cảm thấy mình
cũng sắp đột phá rồi đấy.”
Hứa Thanh cười xoa đầu Linh Nhi, sau đó tới trước quầy, đưa tay chộp lấy
thẻ ngọc lưu hình ảnh giấu trên xà nhà xuống.
Hôm qua hắn đã đặt thứ này ở đó.
Dù mấy ngày qua hắn cảm thấy mọi chuyện đều bình thường nhưng Hứa
Thanh vẫn có cảm giác rất quỷ dị, vả lại hắn còn muốn xem thử trong quá trình
mình nghiên cứu liệu bên ngoài có điều gì khác biệt hay không.
Lúc này Hứa Thanh cẩn thận kiểm tra thẻ ngọc trên tay, phát hiện không có
vấn đề gì cả.
Ký lục trong thẻ ngọc cho thấy không có chuyện gì lạ xảy ra ở đây.
Điều này khiến đáy lòng hắn càng thêm nghi hoặc.
“Trong lúc ta nghiên cứu thì bất kể là ta hay bên ngoài đều không có gì thay
đổi ư? Vậy mấy ngày qua ta đang nghiên cứu thứ gì?”
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên vẻ suy tư.
Thế tử cách đó không xa nâng chén trà lên, mặt không đổi sắc nhìn Hứa
Thanh, trong lòng hắn đang rất vui vẻ.
Thẻ ngọc... đương nhiên là do hắn đã điều chỉnh và xóa bỏ hết nội dung bên
trong rồi.
“Tiểu tử này vậy mà cũng có lúc không thông suốt, ha ha, nhìn hắn thế thôi
cũng thấy vui rồi.”
“Nhưng khả năng cảm ngộ của tiểu tử này đúng là kinh người, hắn lãng
quên thì vạn vật cũng đều phải quên theo, ý cảnh lãng quên này bá đạo thật
đấy.”
Nghĩ đến đây Thế tử quyết định đợi thêm mấy ngày nữa, sau khi mình quan
sát đủ thì sẽ đánh thức Hứa Thanh, dùng chuyện này để xây dựng uy nghiêm
của bản thân.
Hứa Thanh nhíu mày, hắn cất thẻ ngọc đi rồi quay đầu nhìn Thế tử.
Ánh mắt Thế tử lặng ngắt mà tràn đầy vẻ thâm thúy.
Hứa Thanh nghĩ một chút rồi chắp tay hành lễ, sau đó quay về gian phòng
phía sau, khoanh chân ngồi xuống và ngẫm lại mọi chuyện thật kỹ càng một
lượt.
Nhưng nghĩ sao thì mọi chuyện cũng vẫn rất bình thường, chỉ là hắn cứ có
cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó, về thế hắn chuẩn bị triển khai đòn sát
thủ của mình.
“Mấy ngày qua ta có quên chuyện gì không? Hoặc là có phản ứng dị thường
gì không?”
Hứa Thanh lan ra thần niệm, truyền vào ngón tay Thần Linh trong Đinh
132.
Ngón tay Thần Linh giả vờ ngủ, không buồn để ý tới hắn.
Nhưng hành vi này đã khiến Hứa Thanh nhìn thấy manh mối.
“Ngầm thừa nhận à?”
Hứa Thanh nheo mắt, hắn vẫn còn một đòn sát thủ khác, vì thế hắn cho tay
vào túi trữ vật, lấy ra một cái bình nhỏ, cầm trong tay khẽ lắc một cái, bên trong
lập tức truyền ra tiếng va chạm và tiếng rầm rì nho nhỏ như ẩn như hiện.
Cảm nhận hoạt tính của nó vẫn còn tốt, Hứa Thanh mở bình ra, tay trái chộp
một cái, lập tức có một đoàn ánh sáng bay ra rồi nhanh chóng biến lớn trước
mặt hắn, cao tới khoảng nửa trượng mới bị Hứa Thanh ngăn lại.
Đây là một bộ não giống như một cái cây.
Trước khi Hứa Thanh rời khỏi quận Phong Hải, vì hóa giải tạp niệm trên
Thiên Ma thân nên hắn đã tới Thái Hư giới tóm một ít cây não mang theo.
Lúc ấy hắn chộp tới mấy cái liền, giờ hắn lấy ra một cái, lạnh lùng nhìn nó.
Cây não run rẩy, nó đã nhớ kỹ Hứa Thanh, cũng cực kỳ sợ hắn nên vội lắc
đầu, truyền ra dao động thần niệm.
“Không đói, không ăn... không muốn ăn... ta là não ngoan, não ngoan không
ăn.”
Hứa Thanh không bận tâm đối phương nói gì, hắn giơ tay phải lên, ấn xuống
cây não rồi lạnh nhạt nói.