Mà với chuyện mình không hiểu rõ thì cứ nói một cách mông lung nhất,
cuối cùng đưa ra một phương hướng là đủ rồi, như vậy sẽ rất thích hợp với ngộ
tính của Hứa Thanh.
Vả lại phương hướng này còn phải đủ lớn, còn chuyện có làm được không
thì tính sau.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, lời Thế tử nói khiến hắn thấy rõ hơn Đinh 132
của mình, cũng có một phương hướng để đi, hắn vội chắp tay hành lễ rồi quay
về gian sau của mình, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu suy xét.
Mà Nguyên Anh trong Đinh 132 lúc này cũng đã mở hai mắt, lộ ra ánh sáng
màu xanh.
Ngón tay Thần Linh bị nó nhìn vào theo bản năng lật người, tiếp tục giả vờ
ngủ, thế nhưng trong lòng lại đang thầm run.
Các phạm nhân khác cũng y như vậy.
Bộ não cũng thế, mà sư tử đá cũng vậy, giờ chúng đã cực kỳ kính sợ Hứa
Thanh, thật sự là từ khi đi vào Tế Nguyệt đại vực này chúng cảm thấy Hứa
Thanh càng lúc càng không giống người, hắn trở lên đáng sợ hơn rất nhiều.
Ngay cả Đan Thanh lão nhân cũng run rẩy, lúc này cho hắn một trăm lá gan
hắn cũng không dám ngoạc mồm ra gào thét với Hứa Thanh.
Hứa Thanh không để ý đám phạm nhân này, hắn chồng lên thần niệm
Nguyên Anh Đinh 132, quét qua từng kẻ một.
Với ý tưởng mà Thế tử đưa ra, Hứa Thanh cảm thấy ngón tay chính là ngọn
nguồn của vận rủi, mà Nguyên Anh của mình là nơi khí vận hội tụ, như vậy
thành quả lớn nhất của sức mạnh lãng quên chính là đám phạm nhân này.
Cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên người Đan Thanh lão nhân.
Sắc mặt lão nhân tái nhợt, cảm thấy rất bất an nên hắn vội mở miệng.
“Đại nhân, ta cảm thấy Đinh 132 của chúng ta vẫn chưa hoàn mỹ, hãy còn
thiếu người... thiếu lu nước, thiếu bù nhìn!”
“Đúng rồi, đúng rồi lão Đại, hai tên đó ở bên ngoài chắc chắn đang gây họa
cho nhân gian đấy, lòng chúng ta mang đầy chính nghĩa, tuyệt đối không thể để
chúng phóng túng như vậy được!”
Bộ não cũng vội hùa theo.
Hứa Thanh mặt không đổi sắc, nâng tay phải lên chộp một cái, Đan Thanh
lão nhân lập tức bay tới chỗ hắn, nằm trong tay Nguyên Anh của Hứa Thanh,
sắc mặt lão nhân đầy vẻ lấy lòng, đang định mở miệng nói chuyện.
“Câm miệng.”
Hứa Thanh truyền ra thần niệm.
Lão nhân vội lấy một cây bút ra, gạch trên miệng mình một đường khiến nó
biến mất, sau đó sắc mặt lại đầy vẻ nịnh bợ lấy lòng.
Hứa Thanh gật đầu, đưa tay đặt lên trán Đan Thanh lão nhân, sau một phen
cảm nhận kỹ càng hắn lại chộp bộ não và sư tử đá tới, làm theo trình tự như
trước.
Thậm chí vì để dễ dàng nghiên cứu hơn hắn còn vung tay đập cả ba thành
thịt nát, sau đó nhìn chúng chằm chằm, quan sát cẩn thận quá trình chúng sống
lại.
Lặp đi lặp lại, trong tiếng xin tha của ba tên phạm nhân, khi ngón tay Thần
Linh cũng phải run rẩy thì Hứa Thanh mới kết thúc nghiên cứu.
Trong phòng, Hứa Thanh mở hai mắt, hắn đã hiểu ra.
“Lúc trước những người đảm nhiệm việc trấn thủ Đinh 132 đều chết vì vận
rủi, mà ta cũng đã nhiều lần quên lãng...”
“Bản thân đám phạm nhân này cũng là một phần của vận rủi, thế nên ở một
mức độ nào đó đều bất tử bất diệt.”
“Mà ta sẽ quên đi cũng vì lúc trước ta đã lây dính vận rủi, sau đó lại có khí
vận dung hợp nên mới hình thành quên lãng.”
“Dùng quên lãng để cắt đứt nhân quả, đây chính là trung tâm của Đinh
132.”
“Như vậy quên lãng... cần vận rủi và khí vận trên người ta giao hòa rồi đồng
thời bùng nổ.”
Hứa Thanh trầm ngâm, Nguyên Anh Đinh 132 trong cơ thể bay về phía
ngón tay Thần Linh, đặt lên thân thể nó.
Ngón tay dù không muốn nhưng lại không dám phản kháng, mà chớp mắt
khi Nguyên Anh Đinh 132 và ngón tay va chạm, đôi mắt bản thể của Hứa
Thanh đang ngồi trong phòng cũng lóe lên vẻ mờ mịt.
Cảm giác mờ mịt duy trì một hồi lâu, tới khi hắn theo bản năng cảm nhận
được Nghịch Nguyệt Điện âm thầm truyền tới dao động, thế nên hắn lấy chiếc
gương Thế tử cho, đi vào trong điện phủ cao nhất.
Khoảnh khắc bước vào trong, tiểu đồ đằng của Đội trưởng trên cánh cửa lập
tức truyền ra tiếng kêu rên.
“Tiểu A Thanh, lạ quá, thật sự rất kỳ lạ, thời gian này ta thông qua Nghịch
Nguyệt Điện, dù không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng có thể mơ hồ
cảm nhận được dấu vết tồn tại của huyết nhục trong cơ thể, chỉ thiếu một cái
thôi!”
“Ta ta ta... thân thể kiếp trước của ta hình như thiếu mất quả thận, làm thế
nào cũng không cảm giác được!”
“Ta thử nhiều lần rồi nhưng cũng không tìm thấy, chuyện này không thể xảy
ra được, dù có bị kẻ khác ăn mất thì cũng phải lưu lại dấu vết trong huyết mạch,
như thế ta vẫn sẽ cảm giác được.”
“Giờ lại không thấy đâu, chẳng có chút dấu vết nào cả, ôi thận của ta, không
biết nó bị làm sao rồi...”
Trong điện phủ cao nhất ở Nghịch Nguyệt Điện, thanh âm Đội trưởng chất
đầy ngỡ ngàng, còn mang theo sự vô thố, căng thẳng, và đặc biệt là lo lắng.
“Sao lại thế được, thân thể kiếp trước của ta không còn đầy đủ nữa, Tiểu A
Thanh, ngươi có biết thận quan trọng thế nào với nam nhân không.”
“Ôi thận của ta, giờ có phải ta bị coi như một nam nhân không toàn vẹn rồi
không.”
“Quan trọng nhất là thứ ta đánh mất chính là thứ kiếp trước ta dùng rất
nhiều tâm sức luyện chế, là thứ vô cùng quan trọng, vô cùng quý giá đấy.”
Trên cửa lớn, đồ đằng do Đội trưởng biến thành mang theo vẻ bi phẫn,
nghiến răng nghiến lợi nói một tràng, như thể đã đánh mất đi tình cảm chân
thành nhất đời mình.
“Chắc chắn là có tên xấu xa nào đó thèm muốn thắt lưng bảo bối của ta nên
mới đặt lên người mình rồi đại sát bốn phương. Đáng ghét, đáng ghét, đáng
ghét!"
“Chuyện này không giải quyết được thì ảnh hưởng ta đã đành, nhưng quan
trọng là sẽ ảnh hưởng tới việc lớn của chúng ta, thân thể kiếp trước của ta không
thể thiếu bất cứ phần nào được...”
Rõ ràng là Đội trưởng đang rất nôn nóng.
Hứa Thanh nghe thế thì sắc mặt có phần kỳ dị, trong đầu hắn nhớ lại cảnh ở
khe sâu bên Tây Bộ của Tế Nguyệt đại vực dạo nọ, khi ấy mình từng gặp một
con Hồ Ly Bùn.