Có thể bao trùm toàn bộ dãy núi Khổ Sinh với một chưởng, tiêu diệt vô số
Thần tử.
Có thể khiến Mặc Quy lão tổ cung kính tới mức hèn mọn, hơn nữa còn tự
xưng là vãn bối.
Tồn tại như vậy có tu vi gì, cảnh giới gì, đáp án chẳng cần nói cũng đủ hiểu.
“Uẩn Thần...”
Hai từ này hiện lên trong lòng toàn bộ tu sĩ, trở thành tiếng sấm ầm ầm,
không ngừng nổ tung, rồi hóa thành nỗi run sợ theo bản năng.
Tới khi tiêu diệt toàn bộ Thần tử còn sót lại xong họ lại tận mắt nhìn thấy
Mặc Quy lão tổ đi tới dược phô trong Thổ Thành, làm công việc tiếp khách ra
vào mà chẳng hề bận tâm tới thân phận của mình.
Cảnh tượng này khiến cõi lòng các tu sĩ ở dãy núi Khổ Sinh lần nữa dậy
sóng.
Trước đó dược phô thần bí trong Thổ Thành cũng có chút danh tiếng ở dãy
núi Khổ Sinh, dù sao những chuyện không thể tưởng được cũng thường xuyên
xảy ra tại đó.
Nhưng bất kể thế nào họ cũng không tưởng nổi ở đó lại có cả cường giả Uẩn
Thần.
Mà hôm nay họ cũng đã hiểu ra, họ biết, dược phô kia... mới là trung tâm
của dãy núi Khổ Sinh, thậm chí là trung tâm của toàn bộ đại mạc này.
Nhận thức này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh sợ.
Vì thế Thổ Thành vốn bình thường đột nhiên lại trở thành Thánh địa của đại
mạc.
Các tu sĩ ở đây cũng có người của Nghịch Nguyệt Điện, thế nên tất cả
những chuyện xảy ra cũng nhanh chóng truyền tới Nghịch Nguyệt Điện, sau đó
toàn bộ đội quân phản kháng ở Tế Nguyệt đại vực cũng biết tin.
Nhất thời, những thế lực phản kháng đều không khỏi chấn động.
Lúc trước họ cũng đã nghe nói về dãy núi Khổ Sinh, nhưng vì có gió cát đại
mạc xuất hiện nên nơi đó ít nhiều cũng bị ngăn cách với bên ngoài, được coi
như một mảnh niết bàn.
Vả lại nơi này còn bị nghi ngờ là nguồn gốc của hình ảnh đài Trảm Thần,
thế nên cũng bị mọi người để ý và có nhiều suy đoán liên quan.
Nhưng sự xuất hiện của Uẩn Thần khiến bên ngoài vô cùng xôn xao, bởi họ
liên tưởng tới hình ảnh đài Trảm Thần, đồng thời cũng có suy đoán về thân
phận của vị Uẩn Thần kia.
“Là Thế tử!”
Trên một bình nguyên cách sa mạc Thanh Sa một khoảng không xa đang có
hơn nghìn phi chu bay nhanh qua, trong con thuyền dẫn đầu có một tu sĩ trung
niên khoanh chân ngồi, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đại mạc Thanh Sa, thì
thào khẽ nói.
Người này trông xanh xao tái nhợt, sắc mặt mệt mỏi, rõ ràng là đã bị thương
nhưng vẻ mặt vẫn hết sức uy nghiêm, còn có vẻ nghiêm nghị cố hữu tỏa ra từ
hắn.
“Tứ Điện chủ, chúng ta... sẽ tới đại mạc ư?”
Bên cạnh tu sĩ trung niên là mười mấy thuộc hạ, tu vi của họ đều là Quy Hư,
cả đám đều bị thương nặng, lúc này một người trong số đó khàn giọng hỏi.
Tu sĩ trung niên này chính là Tứ Điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, hắn
nghe thế thì quay đầu nhìn về phía sau.
Trên các con thuyền đằng sau ngồi kín tu sĩ, tộc nào cũng có, cả đám đều có
vẻ mỏi mệt rã rời, trên người chồng chất vết thương, ánh mắt cũng khó nén ảm
đạm.
Họ là một nhánh quân phản kháng, bị Hồng Nguyệt Thần điện trấn áp cùng
với tai họa Thần tử bất ngờ bùng nổ nên mới dẫn tới đấu tranh thất bại.
Tổn thất thảm trọng.
Sau khi trả cái giá rất lớn thì đám quân tàn dư này mới chạy thoát được.
Thế nhưng họ bay khắp đất trời cũng không biết phải về đâu, mà đằng sau
họ, Hồng Nguyệt Thần điện vẫn không ngừng truy đuổi.
“Chúng ta tới đại mạc.”
Tứ điện chủ hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Thời gian nhoáng cái đã qua nửa tháng.
Cùng với việc khắp nơi bùng nổ tai họa Thần tử, thế cục ở Tế Nguyệt đại
vực cũng ngày một ác liệt hơn.
Việc thế lực của Tứ Điện chủ đại bại cũng nhanh chóng lan truyền, nhất
thời, những nhánh quân phản kháng do các vị phó Điện chủ khác của Nghịch
Nguyệt Điện dẫn đầu đều không khỏi hạ sĩ khí.
Hết thảy có vẻ như chẳng có chút hy vọng nào, ngọn lửa đấu tranh từng
bùng cháy dường như cũng chỉ còn có thể nở rộ thêm chút tàn dư trong sinh
mệnh ngắn ngủi của mình.
Lúc này cục diện đại mạc lại càng thêm phần nổi bật, vì có sự tồn tại của
Thế tử nên không chỉ có tu sĩ ở dãy núi Khổ Sinh cho rằng Thổ Thành chính là
Thánh địa mà các thế lực phản kháng ở khắp nơi cũng đã coi toàn bộ đại mạc là
Thánh địa.
Vậy nên gần như mỗi ngày đều có người từ bốn phương tám hướng đổ tới
đại mạc, họ muốn tới nơi này, muốn gia nhập, muốn tìm kiếm lực lượng phản
kháng chân chính.
Nhưng sự phong tỏa vây chặn của Hồng Nguyệt Thần điện cũng càng thêm
mãnh liệt, thế nhưng lúc này lại xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, cường giả
thần bí giáng lâm đã khiến vòng phong tỏa sụp đổ.
Đồng thời Mặc Quy lão tổ cũng nhận được lệnh của Thế tử, dẫn theo đông
đảo tu sĩ đại mạc tới biên giới tiếp ứng những người tới gia nhập.
Gió cát đại mạc dù ngăn cản người bên ngoài bước vào nhưng gió này dù
sao cũng là do Đội trưởng giao dịch mà có, với tu vi và thân phận của Thế tử thì
hắn đủ tư cách làm đồng minh với vị Nguyệt Viêm thượng thần kia.
Vậy nên sau khi hắn truyền thần niệm vào gió thì đã được trao quyền hành
với gió nơi này, nó sẽ không ngăn cản người tìm tới nữa, đổi thành chỉ nhằm
vào tu sĩ của Hồng Nguyệt mà thôi.
Kể từ đó, các tu sĩ phản kháng ở Tế Nguyệt đại vực ào ào tìm tới, thế lực đại
mạc mở rộng thêm từng ngày.
Các tu sĩ gia nhập thế lực đại mạc sau khi tìm tới đều không khỏi kích động,
nhưng họ biết bản thân không đủ tư cách đi bái kiến Thế tử, thế nên cũng không
tới dược phô quấy rầy hắn mà chỉ hướng về dãy núi Khổ Sinh rồi bái lạy mà
thôi.
Mà trong dược phô cũng không có nhiều thay đổi, Ninh Viêm và Ngô Kiếm
Vu vẫn như bình thường, Linh Nhi cũng vậy, cả Lý Hữu Phỉ và U Tinh cũng
không khác gì khi trước.
Chỉ có mình Hứa Thanh là dành thêm nhiều thời gian vào tiểu thế giới trong
mảnh vỡ hơn.