Thương Long Thiên đạo cũng lao ra từ hư vô, hướng về đám Thần tử rống
lớn rồi điên cuồng cắn nuốt.
Vì thế, Hứa Thanh tựa như sứ giả tử vong bước đi giữa đám Thần tử đông
nghịt này, nơi hắn đi qua đầy đất là thi hài, hơn nữa còn không được trọn vẹn.
Tiếc nhất là bốn phía không có ai khác, thế nên cảnh này cũng không có
người chứng kiến, nói cách khác thì có ai thấy hẳn sẽ bị khủng hoảng tới cực độ
mất.
Thật sự là Hứa Thanh lúc này nhìn qua không hề giống một tu sĩ nữa.
Có Triêu Hà quang phụ trợ, trong ánh sáng lấp lánh từ thanh trường mâu
cấm kỵ, đôi mắt tối đen của hắn cùng với sắc mặt không có nhiều biểu cảm
khiến hắn trông tựa như Thần Linh.
Thậm chí sau một nén nhang, khu vực này cũng trở lên mơ hồ, cảm giác vặn
vẹo càng thêm mãnh liệt, thoáng như... nơi này đã thay đổi thành vùng cấm.
Chẳng qua vùng cấm ở chốn nhân gian chính là nguồn cơn khiến vạn tộc
thống khổ, nhưng ở vùng cấm này thì kẻ phải kêu rên lại là Thần tử.
Dần dần, tất cả Thần tử đều run rẩy, không dám tới gần nữa, nỗi sợ trong
chúng dâng lên, áp chế cả bản năng.
Hứa Thanh nhìn tất cả xảy ra với vẻ mặt bình tĩnh.
“Đám Thần tử này chỉ có thể khắc chế bằng thần thuật, nếu không có sức
mạnh Thần Linh thì tu sĩ đối đầu với chúng sẽ rất gian nan, bởi mỗi kẻ trong
chúng đều là căn nguyên ô nhiễm.”
“Vậy thì lại thử sức mạnh tử nguyệt của ta xem thế nào.”
Hứa Thanh nhắm mắt lại, chớp mắt sau một giọt máu tươi từ người hắn bay
ra, trong chớp mắt thân ảnh Hứa Thanh biến mất rồi bị vô vàn máu tươi bao
phủ, hóa thành lốc xoáy màu máu, ầm ầm chuyển động.
Quyền hành Hồng Nguyệt cũng trào lên, còn có một tòa thần tàng dựng lên
trong lốc xoáy màu máu, cuối cùng ầm ầm bùng nổ, hình thành tấm màn màu
máu khổng lồ, ý đồ giáng xuống đại địa, bao trùm toàn bộ Thần tử.
Nhưng đúng lúc này... đám Thần tử xung quanh đột nhiên run rẩy dữ dội,
tiếng kêu rên trong miệng cũng biến mất, toàn bộ cúi đầu phủ phục trước tầm
màn máu máu do Hứa Thanh biến thành, miệng phát ra tiếng rì rầm.
Thanh âm này rất đặc biệt, khác hẳn tiếng gào thét của chúng khi trước, bên
trong còn ẩn chứa cảm giác thân thiết lẫn phục tùng.
Tấm màn máu giữa trời cao khựng lại, từ giữa huyễn hóa ra gương mặt của
Hứa Thanh, hắn nhìn ngàn vạn Thần tử phủ phục dưới đất với vẻ suy tư.
Một lát sau thân ảnh Hứa Thanh lại hội tụ ra giữa không trung, hắn bước
xuống mặt đất, đi giữa các Thần tử đang quỳ lạy, mà đám Thần tử này lại trở lên
vô cùng ngoan ngoãn, hệt như một đám thú cưng, thậm chí chúng còn dùng đầu
cọ lên con đường mà Hứa Thanh dẫm qua.
“Lúc trước Thế tử nói các Thần tử này là những vật chất không cần thiết
trong quá trình Xích Mẫu thành Thần biến thành, nhưng có vẻ nói thế vẫn chưa
đủ.”
“Có lẽ chúng không phải con nối dõi của Xích Mẫu mà rõ ràng phải là con
nối dõi của Hồng Nguyệt mới đúng.”
“Chúng sinh ra từ tạp chất hình thành trong quá trình Xích Mẫu đoạt lấy
Hồng Nguyệt.”
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư, hắn bước bên trước mặt một Thần tử
đang cúi đầu rồi giơ tay đặt lên đỉnh đầu nó.
Trên trời cao, cơn gió màu xám gào thét, cuốn lên bụi cát, che lấp Mặt Trời,
trong màu trời ảm đạm cả thế giới đều trở lên âm lãnh.
Dưới mặt đất mấy vạn Thần tử trông dữ tợn như yêu ma thu hồi tất thảy hỗn
loạn, áp chế toàn bộ điên cuồng, phủ phục quỳ bái.
Nhìn từ đằng xa, cảnh tượng này cực kỳ chấn động.
Phía trước chúng, Hứa Thanh bình tĩnh đứng đó, người mặc hắc bào, tóc
đen như mực.
Gió thổi tóc đen bay lên, để lộ ra đôi mắt đen kịt, tay áo phất phơ, làm nổi
bật dáng người rắn rỏi kiên cường.
Phối hợp với thân thể này là một vòng máu tươi vờn quanh như dải lụa màu,
nhìn mà ghê người, chẳng khác nào chủ nhân của đám yêu ma đã bước vào
nhân gian.
Lúc này, vị chủ nhân của đám yêu ma đứng nhìn Thần tử trước mặt, hắn đặt
tay lên đầu nó, thời khắc khi chạm vào, thân thể Thần tử khựng một cái nhưng
cũng không dám giãy giụa mà chỉ yên tĩnh không nhúc nhích gì cả.
Hứa Thanh mặt không đổi sắc, đưa thần thức dung nhập rồi yên lặng cảm
thụ.
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được là Thần tử này truyền tới phục tùng và
kính sợ, đây là hành vi theo bản năng, áp chế tất cả sự hỗn loạn và điên cuồng
của đối phương.
Sau đó hắn cảm nhận được cơn đói khát của đối phương.
Điều này khiến hắn nghĩ tới cảnh tượng khi chạm vào Thần.
Hồi lâu sau tay phải Hứa Thanh ấn xuống, Độc Cấm tản ra, theo tử nguyệt
dũng mãnh tràn vào, dùng cách thức thông thường rất khó phá vỡ thân thể cứng
rắn của Thần tử, nhưng giờ nó đang nhanh chóng hòa tan trong tay Hứa Thanh.
Từng giọt máu tươi chảy trên mặt Thần tử, tí tách rơi xuống mặt đất, phát ra
tiếng xèo xèo, ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn
Mà tay phải của Hứa Thanh đã xâm nhập vào trong máu thịt của Thần tử.
Sự đau đớn khiến Thần tử càng run mạnh hơn, nhưng nó vẫn không dám
tránh né như cũ.
Quyền hành Hồng Nguyệt trên người Hứa Thanh dường như sinh ra áp chế
tột độ đối với đám Thần tử này.
“Trong máu thịt còn ẩn chứa ý thức hỗn loạn nồng đậm hơn, cũng có mức
độ ăn mòn nhất định, vả lại còn hàm chứa cả dị chất.” Hứa Thanh trầm ngâm,
hắn có thể cảm nhận được mình không thể cắn nuốt những Thần tử này được.
Chúng là do tạp chất biến thành, cắn nuốt chúng cũng chẳng mang lại lợi ích
gì cả.
Sau một lúc lâu Hứa Thanh lắc đầu, giơ tay lên.
Ánh mắt hắn lướt qua bốn phía, nhìn đám Thần tử đang quỳ lạy, Hứa Thanh
nheo mắt, lấy ra một vật nhỏ.
Vật ấy vừa xuất hiện một luồng sức mạnh cuồn cuộn đã khuếch tán bên
trong khiến đất trời biến sắc, gió nổi mây vần, cảm giác áp bách cũng càng thêm
rõ ràng hơn.
Đây là lễ vật Thế tử đưa cho Hứa Thanh khi trước, nó là mảnh vỡ của đại
thế giới từ một vị cường giả Uẩn Thần.