Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1515: Vở kịch lớn công chiếu! (1)




"Tiếp theo, các ngươi sẽ thấy một đoạn cảnh tượng trân quý phát sinh ở thời

kỳ Viễn Cổ."

Một giọng nói khàn khàn, vang vọng xuất hiện ở bên trong tâm thần của

chúng sinh.

"Nó ghi chép nguyên vẹn một màn đã từng xảy ra trên mảnh đại vực dưới

chân chúng ta, đó là một màn Chúa Tể từng chém giết Xích Mẫu!"

"Mà đoạn cảnh tượng này, là vì Thần Linh làm ác, bởi vậy đã bị cấm vô tận

năm tháng, cho đến khi thế sự xoay vần, vào hôm nay …..Cuối cùng bị chúng ta

tìm được, hiển lộ nguyên vẹn ra ở trước mặt các ngươi."

Ngữ khí của lời này hiện ra vẻ cổ xưa, tựa như truyền ra từ bên trong thời

gian, mang theo thổn thức, bao hàm cảm khái.

"Hy vọng tất cả mọi người bên trong mảnh đại vực này, bất kể tu sĩ hay là

phàm tục, bất kể tộc quần gì, các ngươi đời đời kiếp kiếp lâm vào vận mệnh đau

khổ tuần hoàn, nhớ kỹ đoạn hình ảnh vô cùng trân quý này."

"Bởi vì chỉ sau một lần chiếu, đoạn hình ảnh này sẽ lần nữa bị Thần Linh

phong cấm."

Giờ khắc này, gió thổi tới trên Tế Nguyệt!

Chúng sinh bên trong Tế Nguyệt đại vực, bất kể ở bất kỳ vị trí nào, bất kể

thân ở hoàn cảnh gì, trong một cái chớp mắt này trong đầu đều xuất hiện cảnh

tượng, xuất hiện âm thanh.

Cảnh tượng này vô cùng rõ ràng, âm thanh này không có bất kỳ tạp chất

nào.

Hết thảy, lấy một loại phương pháp cực kỳ đột ngột lại cường thế, xuất hiện.

Lúc mới bắt đầu thì đa số mọi người là sững sờ, nhưng rất nhanh chú ý tới

người bên ngoài cũng đang hoảng hốt, sau khi biết được người bên cạnh đều có

cùng một màn này, cảm giác khủng hoảng trong tâm thần bỗng nhiên dựng lên,

theo đó mà đến là gợn sóng.

Loại gợn sóng này lan tràn bên trong từng cái tộc quần cùng với mọi chỗ

thành trì, tựa như một trận phong bạo trước đó chưa từng có, bao trùm toàn bộ

đại vực.

Có thành trì, sau khi điên cuồng cùng với tuyệt vọng lúc trước hóa thành

phế tích, người còn sót lại trong đó đã sớm lâm vào chết lặng, mà cơn bão táp

này, khiến cho nội tâm chết lặng của bọn họ xuất hiện lay động.

Bọn họ quần áo tả tơi, đi ra từ bên trong phế tích, từ trong động đất lộ ra

thân ảnh, vùng vẫy bò ra từ trong đống thi hài, mờ mịt nhìn lên bầu trời.

Tuy rằng bầu trời đỏ thẫm, không có cảnh tượng, nhưng hình như động tác

này, có thể khiến cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong đầu rõ ràng hơn.

Trên Tế Nguyệt đại vực, thân ảnh như vậy chỗ nào cũng có, rất nhiều người

đứng một mình, rất nhiều kẻ khác lại đứng thành đàn.

Bên trong hoang dã, còn có thêm càng nhiều dân chạy nạn, bọn họ nguyên

bản trầm mặc đi về phía trước, không có mục đích, cũng không biết đi tới nơi

nào, thậm chí đi tới đi lui sẽ có người lựa chọn nằm thẳng xuống, nhắm nghiền

hai mắt.

Nhưng giờ phút này theo cảnh tượng xuất hiện trong đầu, trong lòng của

bọn họ …xuất hiện rung động.

Còn có thành trì, mặc dù cũng xuất hiện điên cuồng, mà bởi vì là đại tộc nên

coi như tương đối yên ổn, nhưng Xích Mẫu sắp đến, vẫn như một cây đao treo ở

bên trong tinh thần của bọn họ.

Dưới cây đao này, bọn họ chỉ có thể đi thừa nhận vận mệnh.

Không cách nào phản kháng, cũng không dám vùng vẫy, mà cảnh tượng

cùng với âm thanh xuất hiện, đồng dạng để cho tâm tư tĩnh mịch của bọn họ

rung chuyển.

Mà càng thêm chấn động, thật ra chính là tu sĩ Tế Nguyệt đại vực, nhất là tu

sĩ Nghịch Nguyệt Điện, bọn họ thân ở các nơi, có rất nhiều người đứng đầu tộc

quần, có rất nhiều cường giả tông môn.

Một tháng trước lúc ngôi sao Hồng Nguyệt xuất hiện, mặc dù bọn họ cũng

khủng hoảng, nhưng ý phản kháng vẫn tồn tại như trước, hợp thành một cái đội

ngũ phản kháng.

Chỉ là không phải tất cả mọi người đều như tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, thật

ra càng nhiều tu sĩ hơn nữa, lại không có dũng khí đi phản kháng Thần Linh.

Dẫu sao không phản kháng, thì có thể sống tạm đến lúc Xích Mẫu phủ

xuống, nhưng phản kháng, khả năng trong nháy mắt tiếp theo sẽ chết khi giao

chiến cùng Hồng Nguyệt Thần Điện.

Cho nên hình ảnh này vừa xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, có lực trùng

kích rất lớn.

Đồng dạng trùng kích, cũng khuếch tán ở trong lòng tu sĩ Hồng Nguyệt

Thần Điện.

Vì vậy, trong khi chúng sinh chú ý, màn kịch lớn này chính thức mở ra.

Trong cảnh tượng, bầu trời giống như vẩy cá, từng tầng gợn sóng vang

vọng, vô số huyết vân nhanh chóng hình thành và hội tụ, cho đến khi phủ lên

toàn bộ màn trời, tựa như có người đặt huyết ngục ở trên bầu trời.

Sấm sét ầm ầm vang vọng, từng đạo tia chớp màu đen xuất hiện, va chạm

cùng với tầng mây, nối thành một mảnh, như là cánh cổng của lồng giam huyết

ngục.

Áp lực, là hình tượng chính ở trong cảnh này.

Mà đại địa đồng dạng có thể thấy được 9999 ngọn núi huyết sắc chồng chất

vô số hài cốt.

Mỗi một ngọn núi đều cao tới ngàn trượng.

Chúng nó đứng sừng sững ở trên vùng đất, vờn quanh từng vòng tạo thành

một cái trận pháp thật lớn.

Vô tận huyết dịch từ gần vạn núi thi hài chảy xuôi xuống, hội tụ ở chính

giữa, tại đó tạo thành một hồ nước huyết sắc cực lớn.

Bên trong hồ có một nữ tử, nửa người ở bên trong hồ máu, đưa lưng về phía

chúng sinh, đang tẩy rửa thân thể của mình.

Nàng tóc dài, da thịt trắng như tuyết, bóng lưng vô cùng hấp dẫn, vừa dùng

máu tươi tẩy rửa thân thể, vừa có tiếng ca vang vọng.

"Có người hóa tự tại bay lên, một đường truy tìm theo gió vượt sóng.

Lướt qua hải dương Hồng Nguyệt, đi khắp biên cương huy hoàng.

Chúng sinh suy tư luân hồi, máu thịt vạn vật là lương thực.

Ánh dương chiếu bỏng hai mắt, vô pháp chôn xuống lý tưởng.

Ta ngẩng đầu nhìn trời mênh mông, Hồng Nguyệt phía trên……ta đang bay

lên!"

Tiếng ca tung bay truyền ra bát phương, trong thanh âm ẩn chứa kiên định,

mang theo cố chấp, hình như tràn đầy mộng tưởng.

Chỉ là phía sau cái mộng tưởng này, là vạn núi thi hài, là vô số hài cốt chúng

sinh, cùng với tiếng khóc làm hòa âm cho tiếng ca.

Vô tận tiếng kêu rên, chính là khúc nhạc của mộng tưởng này.

Có thể tưởng tượng, trên đường ả đi tìm mộng tưởng, núi thi hài như vậy,

tuyệt không chỉ có ở nơi đây.

Mà giờ khắc này theo tiếng ca xướng lên, hồ nước huyết sắc bốc lên, mơ hồ

có thể nhìn thấy bên trong đó thình lình có gần vạn cái xúc tu, kết nối cùng toàn

bộ núi thi hài bốn phía.

Theo đám xúc tu nhúc nhích, những núi thi hài kia kính dâng máu tươi của

mình, sau đó thân thể nhanh chóng héo rũ, đã trở thành chất dinh dưỡng dung

nhập vào trong cơ thể nữ tử trong hồ máu.

Nương theo vô số linh hồn, bên trong tiếng kêu rên càng lúc càng thê lương,

trong từng tòa núi máu thịt sụp đổ, tràn vào miệng nữ tử đang ngâm trong hồ

máu.