Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1514: Tồn tại, luôn có dấu vết (2)




Nhưng lại vào nháy mắt khi mảnh thủy mặc sắp tiêu tán, vào thời khắc này

cảm giác không cam lòng đến từ bản năng của Hứa Thanh bốc lên trong thức

hải, tiềm thức của hắn tự nói với mình, đây là một lần cơ duyên cực lớn.

Mà cơ duyên này..... Chỉ có một lần cơ hội.

Nếu như cái mảnh thủy mặc này thật sự tiêu tán, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn

mất đi cơ hội đó.

Vì vậy, một mảnh hào quang bảy màu đột nhiên bộc phát ra từ trong thức

hải Hứa Thanh, tia sáng lập lòe chiếu rọi bát phương, dung nhập vào bên trong

thủy mặc sắp tản mất, đi bắt chước, đi vơ vét, đi cảm thụ.

Nếu đổi thành lúc trước, Hứa Thanh sẽ không làm được điểm này.

Nhưng bây giờ hắn mô phỏng ra cảm ngộ trên Triêu Hà Quang, khiến hết

thảy vốn không thể, trở thành đã có khả năng.

Trong nháy mắt tiếp theo thủy mặc cuộn mình, ánh sáng bảy màu lan tràn ở

bên trong, buộc vòng quanh từng bức họa, nối liền tạo thành từng đạo thân ảnh.

Mặc dù vẫn là mơ hồ, nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.

Cảnh tượng xuất hiện càng thêm dầy đặc, nhân vật xuất hiện cũng càng lúc

càng rõ ràng.

Càng là va chạm lẫn nhau, riêng phần mình giao hòa, mơ hồ như muốn hiển

lộ ra một cảnh tượng nguyên vẹn.

Lờ mờ có thể thấy được, trong cảnh đó có hai thân ảnh, một người trên trời,

một người dưới mặt đất.

Thân ảnh trên bầu trời giơ tay lên, thân ảnh dưới mặt đất ngẩng đầu.

Nhưng một cái chớp mắt sắp rõ ràng, một luồng ý chí chợt cấp tốc hiện ra

trong nháy mắt.

Đó là sát ý.

Sát ý này vừa hiện, như là sấm sét cửu thiên, thức hải Hứa Thanh rung

chuyển trước đó chưa từng có, phong vũ lôi điện giống như toàn bộ hình thành,

nhật nguyệt tinh thần giống như cũng bộc phát ở trong sát ý đó.

Dường như dù là Chúa Tể ở phía trước, cũng bị sát ý này lay động, Thần

Linh đối mặt, đồng dạng cũng phải kinh hồn dưới sát ý này.

Sát ý này chỉ là hiển lộ tức khắc, cảnh tượng liền hỏng mất, ẩn nấp đi.

Thân thể Hứa Thanh chấn động, suy nghĩ từ trạng thái chỉ có trống rỗng lúc

nãy, biến thành có chỗ chấn động.

Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, đây là sát niệm theo như lời Thế tử nói.

"Nếu như ta có thể tìm được và mô phỏng ra, như vậy...”

“Cảnh tượng hiện ra vừa rồi, có lẽ sẽ chân chính hình thành."

Hứa Thanh cho rằng việc cảm ngộ sát niệm này không phải trọng điểm, đó

chỉ là quá trình, mà trọng điểm là cái cảnh tượng kia.

Nghĩ tới đây, ánh sáng bảy màu trong thức hải của hắn bộc phát rực rỡ, bản

năng đi tìm tòi và mô phỏng.

Trong khoảng thời gian ngắn, thủy mặc bốc lên, vô biên vô hạn…

Cùng lúc đó, màn diễn tập bên ngoài cũng đã tiến hành xong, theo mọi

người riêng phần mình quen thuộc nhân vật, đều đã có tin tưởng lẫn nhau, vở

kịch lớn này sắp chính thức bắt đầu.

Ninh Viêm và U Tinh đã thay xong quần áo.

Mà trước khi bắt đầu thì đội trưởng đi ra, đầu tiên là cúi đầu về phía đám

Thế tử lão gia gia, tiếp theo là ho khan một tiếng.

"Mọi người diễn cho tốt, ta thân kiêm mấy vai nên sẽ không đích thân ghi

hình lưu ảnh nữa, ta sẽ dùng tiểu Tiểu Viên Tử ta chuyên môn chế tạo để thu lại

hết thảy, tiếp đó truyền ra Tiểu Viên Tử bên ngoài, sau khi xử lý hậu kỳ là có

thể phát ra trên màn trời."

Trong lúc đội trưởng nói, y liền lấy ra một quả quang cầu, muốn ném lên

không để tự động ghi hình lưu ảnh.

Nhưng vào lúc này Thế tử vung tay lên, cuốn Tiểu Viên Tử mà đội trưởng

xuất ra văng trở về.

"Không cần như thế!"

"Phương pháp của ngươi có chút không thuận tiện, còn cần chúng sinh

ngẩng đầu nhìn, thậm chí có nhiều nơi khả năng còn không cách nào nhìn rõ

ràng."

"Ngươi quay về diễn vai Thần quan của mình cho tốt, việc ghi hình lưu ảnh

này, bây giờ không cần ngươi quan tâm."

Thế tử nhàn nhạt mở miệng, giơ tay phải vung lên bầu trời, trong ống tay áo

lập tức bay ra một mảnh tinh quang, bay thẳng đến bầu trời, cuối cùng hơi dừng

ở trên không, sau đó mảnh tinh quang này lại hóa thành một mảnh gương vỡ

cực lớn.

Mảnh vỡ này lớn tới ngàn trượng, bộ dạng bất quy tắc, nhưng một khắc nó

xuất hiện, một cỗ cảm giác mênh mông liền ầm ầm dựng lên, thậm chí khiến

cho đội trưởng cảm giác, trong gương này rõ ràng tràn ra khí tức Nghịch Thần

Điện.

Trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ mang, tâm thần mọi người cũng đều chấn

động.

Mà tấm gương ngàn trượng kia, giờ phút này chậm rãi chuyển động trên

không trung, cho đến khi mặt quay về phía mặt đất, sau đó cũng chiếu hết thảy

mọi thứ trên mặt đất vào trong đó, tiếp theo cảnh tượng trong gương mở rộng,

khóa chặt trên thân mọi người.

Vô cùng rõ ràng.

"Vật này là chí bảo của phụ vương ta năm đó, tên là Thiên Nhãn."

"Mắt này trên có thể nhìn cửu thiên, dưới có thể nhìn qua thập u, năm đó

trước khi phụ vương chiến bại một trận với Xích Mẫu, đã tự đánh nát, nó hóa

thành vô số phần, tản ra tới hết thảy trong gương trên thế gian, càng dung nhập

ý chí của mình để hạ xuống một đạo pháp chỉ sau cùng cho khí linh trong đó,

khiến nó từ nay về sau tuân theo ý chí chúng sinh.”

“Mà sau đó, khí linh thu nạp tín ngưỡng chúng sinh, vì vậy liền có Nghịch

Nguyệt Điện."

"Về phần mảnh này, là một trong mấy mảnh lớn nhất sau khi Thiên Nhãn vỡ

vụn."

"Dùng cái kính này ghi hình lưu ảnh lại, có thể thông qua khí linh Nghịch

Nguyệt Điện, khiến cho trong đầu toàn bộ chúng sinh trên Tế Nguyệt đại vực,

tự động xuất hiện cảnh tượng."

"Chúng ta không cần phải xử lý rồi sau đó truyền ra, mà là đồng thời tiến

hành, phát trực tiếp!"

"Hiện giờ....."

Thế tử ngóng nhìn mọi người.

Tinh thần đội trưởng chấn động, nội tâm đám người Ninh Viêm hiện lên gợn

sóng vạn trượng, từng người nhanh chóng giữ vững tinh thần, sau khi biết rõ

màn diễn kịch này có thể được chúng sinh ngoại giới đồng thời cảm giác, bọn

họ không khỏi khẩn trương lên.

"Mỗi người đều có vị trí và vai diễn riêng, màn diễn, bắt đầu!"

Tấm gương ngàn trượng lập tức lập lòe, cùng lúc đó Nghịch Nguyệt Điện ẩn

nấp ở nơi không biết bên ngoài, tất cả thần miếu trên thân núi trong đó ầm ầm

chấn động, không bị khống chế mà bộc phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Trong lúc tâm thần vô số tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện kinh hãi, trong đầu của

bọn họ bỗng chốc tự động xuất hiện cảnh tượng.

Không chỉ là bọn họ như thế, giờ khắc này bên trong toàn bộ Tế Nguyệt đại

vực, phàm tục cũng tốt, hung thú cũng được, hết thảy tu sĩ... Thậm chí người

của Hồng Nguyệt Thần Điện, trong một cái chớp mắt này, trong đầu đều có

cảnh tượng.

Một màn kịch lớn, chính thức trình diễn.