Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1513: Tồn tại, luôn có dấu vết (1)




Ngoài tế đàn vỡ vụn, Ngô Kiếm Vu chuyên chú nghiên cứu kịch bản, kết

hợp lý giải của mình đối với Huyền U Cổ Hoàng, càng lúc càng nhập sâu vào

bên trong nhân vật của mình.

Đối với Ngô Kiếm Vu mà nói thì cái này không khó, vả lại cũng không phải

là lần đầu tiên.

Năm đó ở trong cấm địa của Huyền U tông ở Liên Minh Bát Tông, y đã

từng dùng phương pháp cùng loại, dẫn động hài cốt con yêu xà kia chấn động.

Về phần Ninh Viêm cùng với U Tinh, dưới sự chỉ huy của Thế tử, bắt đầu

diễn tập riêng phần vai của mình.

Không thể không nói, Thế tử đích xác thích hợp làm đạo diễn của vở kịch

lớn này hơn so với Trần Nhị Ngưu, bởi vì dưới ánh mắt của lão, tất cả mọi

người vô cùng ra sức, vả lại lý giải đối với riêng phần nhân vật của mình cũng

đều càng lúc càng đúng chỗ.

"Đúng vậy, tiểu tử Ngô Kiếm Vu này vẫn có chút gì đó, không luận về tu vi,

chỉ nhìn biểu cảm cùng với ngôn từ, thật là có vài phần cảm giác của Cổ

Hoàng."

"Ninh Viêm này cũng còn có thể, ít nhất cũng diễn dịch ra nửa phần uy

nghiêm của phụ vương gã."

"Nhưng so sánh xuống dưới, cảm xúc hận của U Tinh là chân thật nhất, coi

như là một điểm sáng."

"Duy chỉ có Trần Nhị Ngưu, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn rất

kém cỏi."

Thế tử cùng Tam tỷ, Ngũ muội cùng Bát đệ bên cạnh, ngồi ở chỗ kia nhìn

qua một đám tiểu bối đang diễn tập, khẽ gật đầu với nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ

chú ý đến trên người Hứa Thanh nơi xa, nhìn Hứa Thanh chỗ đó thi thoảng

nhăn lông mày lại, Thế tử thoả mãn.

"Tiểu tử này, cuối cùng cũng khiến cho hắn có cảm giác thấy khó khăn rồi

đi."

"Thần thông của phụ thân biến thành Trảm Thần Đài, đó là đòn sát thủ tập

hợp toàn bộ tu vi cùng với kinh lịch, đừng nói là tiểu tử này, coi như là ta

...Năm đó cũng đều không học được, lại càng không cần phải nói hiện giờ đã

trôi qua vô số năm, nơi đây đã là phế tích, dù hắn cảm ngộ thế nào, cũng không

thể nào hoàn toàn thành công." Thế tử lắc đầu.

"Chỉ có Cửu đệ truyền thừa y bát....."

Nhớ tới Cửu đệ của mình, Thế Tử than nhẹ, lão Bát một bên bỗng nhiên mở

miệng.

"Đại ca, ta nghĩ rằng loại tâm tính giống như xem náo nhiệt này của ngươi là

không được, ngươi biết rõ không cách nào thành công, vì sao còn kêu hắn đi

cảm ngộ?"

"Ngươi đây cũng quá xấu xa rồi, rốt cuộc là ngươi hy vọng tiểu tử này cảm

ngộ thành công, hay là cảm ngộ thất bại?"

Sắc mặt Thế tử trầm xuống, nhìn lão Bát.

Lão Bát co rụt đầu lại, biết mình lại nói sai, vì vậy liền lộ ra vẻ nịnh nọt.

"Thế tử là lo lắng Hứa Thanh tự mãn trên ngộ tính, cho nên muốn để hắn

cảm thụ chỗ thiếu sót của mình ở nơi này, từ đó sẽ phát triển tốt hơn trong

tương lai."

"Đồng thời đã có lần kinh lịch này, tương lai sau khi Cửu đệ khôi phục,

truyền thụ cho hắn pháp thuật Trảm Thần Đài, Hứa Thanh cũng sẽ học tập tốt

hơn."

Minh Mai công chúa bình tĩnh mở miệng.

Ngũ muội khẽ gật đầu, nàng cũng rất tán thưởng đối với Hứa Thanh.

Lão Bát do dự, đáy lòng có câu thủy chung muốn nói ra, nhưng lại không

dám, nhưng cuối cùng lão vẫn là không nhịn được, thấp giọng mở miệng.

"Vậy nếu như hắn thật sự cảm ngộ thành công ra sát niệm thì sao? Dẫu sao

phụ vương trước kia đã từng nói qua, tồn tại, luôn có dấu vết."

Thế tử trầm mặc.

Minh Mai công chúa cũng trầm mặc.

Ngũ muội nhìn qua thân ảnh Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.

"Vậy nói rõ ngộ tính của hắn, còn muốn kinh người hơn so với Cửu ca, mà

Cửu ca năm đó, được cho rằng có ngộ tính tương tự cùng phụ vương....."

Tồn tại, luôn có dấu vết.

Ở giữa thiên địa này, bất luận sự vật gì đã từng tồn tại qua, đều là như vậy.

Người là như thế, vật là như vậy, sự tình hay thần thông cũng là tương tự.

Gió sẽ nhớ kỹ hết thảy, đại địa cũng sẽ ghi nhớ, bầu trời hay vạn vật đều lưu

ký ức, dù là thế sự xoay vần, nhưng Thiên Đạo cũng sẽ lưu lại ấn ký.

Cho dù là cả Thiên Đạo cũng đều quên, nhưng ai mà biết được, có thể bên

trên bầu trời còn có ý chí cao hơn, đã ghi chép lại từng màn trong vô số năm

qua thì sao?

Chỉ là có chút dấu vết quá mức nhạt nhòa, khiến cho người ta rất khó phát

hiện, sẽ theo bản năng cho rằng hết thảy đều tiêu tán vô tung vô ảnh, do đó

không hề nhận biết.

Nhưng trên thực tế, có lẽ cũng không phải là như thế.

"Thứ hạn chế thần thông mạnh yếu, là sức tưởng tượng....." Câu nói này

của Minh Mai công chúa đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Hứa

Thanh, cũng mở ra một cái cửa sổ liên thông thiên địa cho hắn.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ, không phải cố định, mà do sức tưởng tượng quyết

định.

Giống như lúc này, Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở trong tế đàn vỡ vụn, hắn

cảm nhận được gió ở trong phiến thế giới nơi đây, theo thế giới cùng nhau bị

phong ấn, gió thổi qua...là gió của Viễn Cổ.

Hứa Thanh trầm mặc.

Mà cũng không chỉ là hành động của hắn trầm mặc, còn có nội tâm của hắn,

càng có thân thể của hắn, linh hồn của hắn, thậm chí là hết thảy đều lâm vào bất

động ở trong cơn gió thổi tới này.

Bây giờ, hết thảy âm thanh bên ngoài đều cũng không nghe thấy nữa, yên

tĩnh tuyệt đối đã bao phủ toàn bộ, trong đầu của hắn là một mảnh trống rỗng,

không có tư duy, chỉ có lỗ hổng.

Không có ý định, vô niệm.

Chỉ có gió …thổi tới trong nhận thức, chưa từng thổi bay sợi tóc, chưa từng

lay động quần áo, nhưng lại nhấc lên tầng tầng rung động bên trong thức hải,

kéo tới tầng tầng gợn sóng.

Trong từng vòng sóng nhộn nhạo, nổi lên một chút thân ảnh như nước lại

tựa như mực.

Không thấy rõ bộ dạng, cũng không cố định hình thể, những thứ hình ảnh

thủy mặc này mông lung, không ngừng giao hòa rồi không ngừng tách ra,

dường như đang cố gắng chắp vá, muốn hình thành cảnh tượng chân chính.

Muốn khiến nội dung mà nó ghi nhớ lại, hiện ra bên ngoài, hiểu lộ cho thế

nhân, hiển thị cho Hứa Thanh xem.

Nhưng đáng tiếc, có lẽ là dấu vết ẩn trong năm tháng đã nhạt nhòa đến cực

hạn, cho nên gợn sóng do gió thổi lên, cuối cùng vẫn không cách nào chân

chính biến ảo cảnh tượng ra ngoài.

Mà ngộ tính của Hứa Thanh cũng tồn tại mức cực hạn, cũng không phải thật

sự đạt đến trình độ thước cổ tuyệt kim.

Cho nên, hắn cũng không cách nào chân chính cảm ngộ được cái gì từ bên

trong mảnh thủy mặc này.

Mảnh thủy mặc kia cũng dần dần mất đi khí lực, thời gian dần qua bắt đầu

bình tĩnh, dần dần nước vẫn là nước, mực vẫn là mực.

Không hề giao hòa, riêng phần mình im lặng và ẩn nấp.