Tâm thần Ngô Kiếm Vu chấn động, bản năng muốn quay lại nhìn, nhưng
trong nháy mắt tiếp theo, y cảm thấy không bình thường, thầm nghĩ thi từ này
không sai, rắm chó không kêu bằng trắc không phân, nhìn như có thể rung động
đến tâm can khí phách, nhưng trên thực tế chính là không ốm mà rên.
Vì vậy y lần nữa hừ lạnh, cất bước đi về phía trước.
Cuối cùng là Ninh Viêm, y nghe được rất nhiều, cho đến khi nghe đến một
câu cuối cùng.
"Hoàng nhi....."
Bước chân Ninh Viêm dừng lại, nhớ tới lời nói lúc trước của đội trưởng,
trầm mặc mấy hơi thở, sau đó đi về phía trước như cũ.
Trên sơn mạch, thân ảnh mọi người nhanh chóng di chuyển trong sương mù,
không có bất kỳ một người nào nổi lên ngoài ý muốn.
Sau khi Hứa Thanh thông qua Linh Nhi biết được hết thảy, liền càng cảnh
giác đậm hơn, hắn theo bản năng cảm giác, sự quỷ dị của phiến thế giới này sẽ
không đơn giản như thế.
Vì vậy trong mắt Hứa Thanh cố gắng giữ tỉnh táo, vừa đi vừa căn cứ thời
gian trôi qua cùng với tốc độ của mình, để phán đoán khoảng cách với điểm
cuối cùng có còn xa lắm không.
Mà ngọn nến trong tay, rõ ràng ở đoạn đường này thiêu đốt nhanh hơn, bây
giờ chỉ còn lại có một căn sáp.
"Sắp đến rồi."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, tiếp tục cất bước, nhưng vào lúc này, bên
trong tinh thần của hắn đột nhiên truyền đến âm thanh mang theo kinh hãi của
Linh Nhi.
"Hứa Thanh ca ca..... Ta nhìn thấy một đoàn khói đen nữa, nhóm chúng ta
không phải sáu cái..... Mà biến thành bảy cái rồi."
"Trong nháy mắt liền nhiều ra thêm một cái, đồng thời chỗ đoàn sương mù
của những người khác vừa rồi tựa như trong lúc bất tri bất giác, xuất hiện đan
vào lẫn nhau..... Hiện giờ ta có chút không phân biệt được ai là ai."
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, cúi đầu nhìn Linh Nhi, chú ý tới hoảng sợ
trong mắt Linh Nhi, Hứa Thanh xác định đây thật sự là giọng nói của Linh Nhi.
Mà lời nói của đối phương, cũng không vượt quá dự liệu của hắn.
Giờ phút này, sự quỷ dị của phiến thế giới nơi đây đã lần lượt bày ra, vô
luận là âm thanh lúc trước, hay là nhiều thêm một đoàn khói đen theo như lời
Linh Nhi nói bây giờ.
"Không nên nhìn, tiếp tục đi về phía trước."
Hứa Thanh lập tức đáp lại dưới đáy lòng, cũng vào thời khắc này, giọng nói
của đội trưởng lần nữa truyền đến, rơi vào trong tai mỗi người.
"Lập tức sẽ đến điểm cuối rồi, sắp vượt qua cửa ải này, nhưng chúng ta
không thể buông lỏng, bởi vì tốc độ ngọn nến thiêu đốt ở đoạn cuối này sẽ
nhanh hơn rất nhiều so với khu vực khác, điều này nói rõ chúng ta đã khiến cho
nơi đây chú ý."
"Cho nên chúng ta phải triển khai tốc độ cao nhất, bay nhanh về phía trước,
tranh thủ trước khi ngọn nến cháy hết, đạt tới nơi kết nối giữa vùng núi này
cùng với bầu trời."
"Hiện giờ, mọi người bay nhanh!"
Giọng nói của đội trưởng vang vọng, mà trên sơn mạch, bảy đoàn thân ảnh
sương mù lẫn nhau không nhìn thấy đối phương, suy nghĩ khác nhau.
Ninh Viêm sững sờ, Ngô Kiếm Vu cũng là kinh ngạc, bọn họ tự nhiên chú ý
tới ngọn nến trong tay sắp đốt hết, nhưng hai người rõ ràng nhớ đến lúc ấy đội
trưởng chế tạo rất nhiều ngọn nến, dựa theo đạo lý, nếu như một ngọn chưa đủ,
có lẽ lúc trước mỗi người phải được phân hai ngọn mới đúng.
Lý Hữu Phỉ do dự, lão có chút không phân biệt được giọng nói này là thật
hay giả, lại không nhìn thấy người khác, đáy lòng không biết có nên tin tưởng
hay không.
Về phần U Tinh bên đó thì là hừ lạnh một tiếng, vẫn chậm rì như trước.
Mà đội trưởng đi ở phía trước nhất rõ ràng cũng là thờ ơ!
Duy chỉ có Ngô Kiếm Vu sau lưng Hứa Thanh, không biết y nghĩ như thế
nào, giờ phút này tốc độ chợt nhanh hơn, bay nhanh dựng lên, thẳng đến phía
trước cuối cùng.
Lúc này y còn cách điểm cuối cùng khoảng hai trăm trượng.
Trong lúc cấp tốc, y bay nhanh lướt qua đoàn sương mù Hứa Thanh cùng
với đội trưởng, không ngừng tới gần phía cuối cùng.
Mà vào thời khắc này, gió tới trước mặt y cũng vô cùng mãnh liệt, ngọn nến
trong tay cũng đột nhiên tăng tốc thiêu đốt.
Cuối cùng, lúc cách điểm cuối cùng còn phạm vi mười trượng, ngọn nến
trong tay Ngô Kiếm Vu hoàn toàn cháy hết, một khắc dập tắt thì sương mù bốn
phía trong chốc lát tiêu tán, lộ ra thân ảnh cùng với trong mắt mang theo hoảng
sợ của y.
Mắt thấy còn có mười trượng, Ngô Kiếm Vu cấp bách, nhất là y chú ý tới
sáu đoàn khói đen trên sơn mạch vẫn chậm rì đi về phía trước như cũ, biết rõ
chỉ có chính mình lao ra, khiến cho trên mặt của y lộ ra ngạc nhiên.
Hình như biết được mình đã mắc lừa, nhưng lúc này y cũng không có cách
nào, chỉ có thể hung hăng nghiến răng, phóng về mười trượng cuối cùng phía
trước.
Nhưng vào lúc này, thiên địa của phiến thế giới này biến sắc.
Trên bầu trời, từng đạo tia chớp màu lam nổ vang, vô số đèn lồng da người
đồng loạt quay đầu, lập tức nhìn tới Ngô Kiếm Vu, cấp tốc vọt tới phía y, tốc độ
cực nhanh, thuấn di tới gần.
Còn có dưới vực sâu hai bên sơn mạch, giờ phút này truyền ra tiếng thở dốc
đinh tai nhức óc, càng có từng đạo thân ảnh khổng lồ đập vào núi đá, giống như
đang nhanh chóng leo lên phía trên.
Chấn động kinh khủng khuếch tán ra, toàn bộ sơn mạch đều chấn động
mãnh liệt, thiên địa vặn vẹo, bát phương mơ hồ, tựa như trong vực sâu …có
Thần Linh tồn tại.
Cùng lúc đó, trong đám người Hứa Thanh trên sơn mạch, đột nhiên có một
đoàn sương mù lấy tốc độ vượt qua hết thảy, mang theo tham lam, chợt lao ra.
Bay thẳng đến Ngô Kiếm Vu.
Tốc độ quá nhanh, thế cho nên sương mù che lấp trên người nó cũng theo đó
mà tiêu tán, lộ ra bên trong...Một cái đèn lồng da người!
Mà gương mặt của chiếc đèn lồng này, rõ ràng có vài phần tương tự cùng
đội trường.
Nó trong chớp mắt tới gần, thần sắc hiện ra điên cuồng, cuối cùng vào lúc
Ngô Kiếm Vu còn cách điểm cuối chưa tới một trượng, cất bước là y sẽ lập tức
đến, chiếc đèn lồng trực tiếp vọt tới trước mặt của y.
Nó mở cái miệng rộng, mang theo dữ tợn muốn nuốt xuống.
Nhưng vào lúc này, Ngô Kiếm Vu bỗng nhiên bỏ qua mà cứ đi về phía
trước, giơ tay phải lên, lập lòe tia sáng màu lam, bắt lấy đèn lồng da người.
Cái đèn lồng kia sững sờ, muốn né tránh nhưng đã chậm, bị Ngô Kiếm Vu
một phát bắt được, sau đó thân thể của y thuận thế rút lui, rơi vào điểm cuối
cùng trên tế đàn.
Giờ khắc này, vô số đèn lồng da người bên ngoài đồng loạt dừng lại, hình
như đã mất đi cảm giác, biến thành im lặng tương tự như lúc trước, phiêu tán ở
bốn phía.
Mà tiếng gầm nhẹ dưới vực sâu cũng ngừng lại, âm thanh đập vào núi đá
liên tục yếu ớt.
Hiển nhiên, sau khi người vượt qua sơn mạch lộ ra bên ngoài đến được tế
đàn, chúng nó sẽ mất đi mục tiêu.
Mà giờ khắc này, Ngô Kiếm Vu đứng trên tế đàn tay bắt lồng đèn, mặt mày
hớn hở, đắc ý cười ha hả.
"Cuối cùng cũng dụ được thứ đồ chơi này xuất hiện."
Trong tiếng cười, bộ mặt và thân hình Ngô Kiếm Vu cải biến, rất nhiều chất
lỏng chảy xuôi trên người y, lộ ra chính là bộ dáng của đội trưởng!
Y đúng là do đội trưởng cải trang ra.