Cùng lúc đó, bốn tộc nhân Thủ Phong tộc đặc thù kia, mi tâm riêng phần
mình bay ra một giọt máu tươi, hội tụ ở giữa không trung, trôi lơ lửng ở trước
mặt đội trưởng.
Chúng nó, là một bộ phận chìa khóa mở ra ký ức.
Mà một bộ phận khác, đến từ chính đội trưởng.
Đội trưởng cắn nát ngón tay, nặn ra một giọt máu khác biệt cùng ngày xưa,
màu sắc máu này... Là màu lam.
Một khắc xuất hiện, năm giọt máu tươi dung hợp, hóa thành chín phần rồi
rơi vào chín cái xương đầu.
Làm xong những thứ này, vừa vặn là canh giờ thứ tư từ khi gió đen thổi lên.
"Chúng ta..... Đi vào!"
Đội trưởng cười lớn một tiếng, giơ tay phải lên bắt lấy một cái đầu lâu, một
hớp uống hết chất lỏng bên trong, thân thể lập tức mơ hồ, lại dung nhập vào
trong gió, biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Thanh không chần chờ, tương tự làm như vậy.
Những người khác nghiến răng, vì mục đích riêng mình, cũng nhao nhao
cầm lấy xương đầu uống xuống.
Rất nhanh, thân ảnh của tất cả mọi người cũng như đội trưởng, hòa hợp vào
gió rồi tiêu tán.
Hết thảy Thanh Sa đại mạc như thường, gió đen vẫn gào thét, biển ký ức
vẫn còn lên xuống, bao phủ hết thảy mọi thử ở nơi đây vào bên trong.
Về phần đám người Hứa Thanh, giờ phút này đã xuất hiện ở địa phương vừa
thấy bên trong xương đầu.
Nơi đây không thuộc về thực tế, cũng không thuộc về hư ảo, tồn tại trong kẽ
hở giữa hư ảo cùng hiện thực, tồn tại ở trong trí nhớ, huyền bí khó giải thích,
tuyệt diệu lại thần kỳ.
Nhưng mà một khắc xuất hiện, chớp mắt khi nhìn rõ bốn phía, hết thảy mọi
thứ nơi đây lại rõ ràng có phần không giống cùng với những gì đám người Hứa
Thanh nhìn thấy trước đó trong xương đầu.
Đầu tiên, thế giới nơi đây cũng không phải là toàn bộ đen nhánh, giữa trời
cùng đất, ánh sáng chỗ đó trong vắt, một mảnh sáng ngời.
Nguồn sáng đến từ những cái đèn lồng trôi nổi trên không trung.
Số lượng chúng nó rất nhiều, rập rạp vô số, lập lòe tia sáng chiếu rọi phiến
thế giới này.
Nhưng mỗi một cái đèn lồng bằng da, đều làm cho người ta có một loại cảm
giác âm u, phía trên còn vẽ mặt quỷ, có khóc, có cười, có phẫn nộ, có kinh sợ.
Trông rất sống động, dường như đó là do da người chế thành.
Mượn nhờ ánh sáng từ những đèn lồng đó, một cái sơn mạch mênh mông
thẳng tắp rõ ràng chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Nó như đao phong, một mực nghiêng lên trên, lan tràn thật dài, điểm cuối
cùng giống như là tương liên cùng màn trời.
Mà chỗ bọn họ, chính là điểm khởi đầu của vùng núi này, nơi đây có xây
dựng một tòa đài cao hình tròn, mặt đất vỡ vụn, tràn ngập khe hở, một cỗ cảm
giác tang thương năm tháng trôi qua lượn lờ bốn phương, hiện ra cổ xưa cùng
mục nát.
Về phần sơn mạch hai bên, là vô tận đen nhánh, ánh sáng trong thiên địa
không cách nào chiếu rọi vào, thỉnh thoảng còn có nhiều tiếng gào thét thê
lương truyền ra từ trong bóng tối, nương theo từng trận tiếng móng vuốt sắc bén
xung đột với núi đá.
Tựa như trong vực sâu phía dưới sơn mạch hai bên, có tồn tại kinh khủng
đáng sợ tột cùng, đang ý đồ bò lên theo sơn mạch.
Mà bầu trời đồng dạng đen nhánh, nguồn sáng khó có thể chiếu rọi, chỉ có
thể mơ hồ nhìn thấy một cái khe hở cực lớn, cắt qua trên màn trời, tựa như là
vết sẹo, nhìn thấy mà giật mình.
Sấm sét ầm ầm, không ngừng truyền ra từ trong cái khe kia, hình như rất
khó ngừng lại, liên tục vang vọng trong đó.
Thỉnh thoảng, còn có tia chớp màu lam lập lòe trong cái khe trên màn trời.
Đây là một cái địa phương vô cùng kỳ dị.
Một màn này làm cho thần sắc mọi người vừa tới nhao nhao ngưng trọng,
ngay cả U Tinh cũng đều vô cùng cảnh giác, vô luận là những đèn lồng da
người kia hay là khí tức kinh khủng dưới vực sâu, đều khiến ả cảm thấy nguy
hiểm mãnh liệt.
"Những đèn lồng da người kia, là sát nghiệt của Chúa Tể biến thành, chán
ghét hết thảy kẻ sống, một khi bị chúng nó chạm tới, cũng sẽ bị đồng hóa trở
thành đèn lồng da người."
"Mà tồn tại dưới vực sâu, thì là oán khí Xích Mẫu tử vong trước kia ngưng
tụ, căm hận của chúng nó khiến cho toàn bộ người đi trên sơn mạch này, đều là
mục tiêu địch ý của chúng nó."
Đội trưởng vô cùng hiểu rõ đối với nơi đây, giờ phút này đứng ở phía trước
nhất, trầm thấp mở miệng, sau đó xoay người đối mặt với Hứa Thanh, trên mặt
nở nụ cười.
"Tiểu sư đệ, hoan nghênh đi đến, hiện trường ghi hình lưu ảnh cỡ lớn."
(Phim trường)
"Trong đây, ngươi sẽ trông thấy một sự kiện kinh thiên động địa phát sinh ở
trong lịch sử năm tháng cổ xưa lúc trước."
"Mà việc chúng ta cần làm, chính là đi tới đó."
Đội trưởng giơ tay lên, một ngón tay chỉ tới khe hở trên màn trời.
"Đi tới đó, triển khai quá trình ghi hình và lưu ảnh của chúng ta."
"Về phần tên kịch bản, ta đã nghĩ kỹ, gọi là... Trảm Thần!"
"Về phần nội dung, đợi sau khi chúng ta đến nơi, ta sẽ nói cho các ngươi
biết, yên tâm..... Mỗi người các ngươi đều có nhân vật."
Đội trưởng mặt mày hớn hở, nói xong liền giơ tay lên, xuất ra vài ngọn nến
màu lam, đưa cho mỗi người một cây.
Hứa Thanh tiếp nhận cầm ở trong tay, cảm giác đầy mỡ dính, đồng thời
cũng ngửi thấy được mùi máu tươi, lúc đáy lòng có chỗ suy đoán, phát hiện
Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu có thần sắc phức tạp, hình như còn có một chút
cảm giác muốn ói.
"Đốt ngọn nến trong tay chúng ta, là chúng ta có thể bình yên đi qua phiến
khu vực này, nhưng điều kiện tiên quyết là..... Trên đường, ngọn nến không
thể bị dập tắt."
Nói xong, đội trưởng thổi một ngụm khí tới ngọn nến trong tay, ngọn nến
lập tức cháy lên, một mảnh khói đen phóng xuất ra từ trong đó, bao phủ thân
ảnh của y vào bên trong, đi về phía sơn mạch.
Hứa Thanh gật đầu, tương tự thổi ngụm khí, khói đen xuất hiện và khuếch
tán bốn phía, sau đó cũng cất bước đi tới.
Theo những người khác cũng đều lần lượt đốt ngọn nến lên, một đoàn người
bọn họ rất nhanh toàn bộ đi trên vùng núi này.
"Nhớ kỹ, ngọn nến, không thể bị dập tắt....."
Giọng nói của đội trưởng truyền ra từ trong khói đen phía trước.
Từ xa nhìn lại, ở giữa thiên địa, trên sơn mạch kết nối cùng bầu trời, sáu
đoàn sương mù màu đen bao phủ sáu thân ảnh, giữa nhau cách mấy trượng,
càng đi càng xa.
Mà giữa không trung, đèn lồng da người vẫn lúc ẩn lúc hiện như trước, vực
sâu hai bên sơn mạch vẫn gào thét như thường, âm thanh lưỡi dao sắc bén ma
sát với nham thạch, vang vọng chói tai.