"Tôn thần chỉ!"
Thủ Phong lão tổ cúi đầu.
Người ngoài không biết được, nhưng tộc nhân bộ tộc Thủ Phong bọn họ rất
rõ ràng mình là có tín ngưỡng, tín ngưỡng bọn họ hướng đến cũng là một Thần
Linh.
Vị Thần này, ban cho bọn họ sinh mệnh, giao phó cho bọn họ sứ mạng.
Mà linh hồn chấn động, khiến cho bọn họ cảm giác rất rõ ràng, Thần Linh..
... Đang ở trước mắt.
Về phần hình thái cùng với thực lực Thần Linh, không phải là việc bọn họ
cần đi lo lắng, bởi vì, Thần Linh chính là Thần Linh, Thần có thể hóa vạn vật,
có thể hình vạn thân.
Giờ phút này theo mở miệng, vị lão tổ lập tức khoanh chân ngồi xuống,
chớp mắt khi lão nhắm mắt lại, giơ tay phải lên, hai ngón tay đặt chỗ vòng tròn
trên mi tâm.
Linh hồn chấn động, lập tức tại trên người lão khuếch tán ra, dung nhập vào
trong gió màu đen.
Cùng lúc đó, tiếng ngâm xướng vang vọng ra từ trong miệng đội trưởng
đang trôi lơ lửng trên không trung.
"Thiên địa cùng sinh, hắc phong đốt thần, luyện hóa cửu đạo, hoàn hình thái
chân!"
"Huyền đài không nắp, hồi hải hữu thân, hồn vía nhất thể, thiên địa đồng
căn!"
Thanh âm này lộ ra cảm giác cổ xưa, càng ẩn chứa ý chí nào đó, một khắc
truyền ra, toàn bộ Thanh Sa đại mạc nổ vang, đại địa chấn động, vô số cát sỏi
bay lên từ mặt đất, toàn bộ đều rung rung.
Bầu trời càng là hạ xuống thiên lôi, nổ tung khắp bát phương, dấy lên vô tận
dư âm.
Toàn bộ Thanh Sa đại mạc, bị làm cho vang động.
Tiếng ngâm xướng cũng không bởi vậy mà kết thúc, nó vẫn còn tiếp tục,
không ngừng lặp lại.
Rất nhanh, Thủ Phong lão tổ chỗ đó cũng theo đó niệm lên.
Đến cuối cùng, tất cả tộc nhân Thủ Phong bốn phía cũng đều giơ ngón tay
lên, đặt vào mi tâm và tương tự ngâm xướng.
Linh hồn bọn họ chấn động, bên trong cuộc ngâm xướng liên tục lan tràn,
không ngừng dung nhập vào trong gió, thời gian dần qua, gió đen nơi đây hóa
thành vòng xoáy cực lớn.
Chiều mà vòng xoáy này chuyển động, đúng lúc ngược lại với chiều xoay
của vòng xoáy bên trong vòng tròn ngàn trượng!
Một cái từ trái qua phải, một cái từ phải qua trái.
Hai cái vòng xoáy không ngừng chuyển động tạo thành lực lượng kinh
người, truyền ra tiếng nổ vang động trời.
Trong lúc lôi kéo lẫn nhau, ký ức giấu ở trong gió chậm rãi được tộc này
cảm giác ra.
Hứa Thanh từ xa nhìn qua hết thảy, dù coi như là đã có chỗ hiểu rõ đối với
quá khứ đã qua của đại sư huynh, nhưng thời khắc này, hắn vẫn là sinh ra chấn
động giống như màn Tế Vũ Thần Linh lúc trước.
"Bố cục kiếp trước của đại sư huynh, đến cùng còn có bao nhiêu....."
"Đại Tế Vũ là thứ nhất, bộ tộc Thủ Phong này là thứ hai, còn có Bát gia gia
cùng với Ngũ nãi nãi nói đại sư huynh quen thuộc, có thể tưởng tượng, năm đó
đại sư huynh hẳn là đã đi tới toàn bộ địa phương phong ấn con nối dõi của Chúa
Tể."
Lấy nhận thức của Hứa Thanh đối với Trần Nhị Ngưu, cái gọi là vĩ nhân lúc
trước đối phương giới thiệu về bộ tộc Thủ Phong, tám chín phần mười là nói
bản thân đối phương.
"Như vậy vị tồn tại kia trong miệng y....."
Hứa Thanh nheo mắt lại, theo bản năng nghĩ tới sự kiện Tế Vũ Thần Linh
bên trong Thiên Ngưu sơn mạch, trong miệng đội trưởng đã từng nói qua
Thượng Thần.
"Thượng Thần....."
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra truyền thuyết của Thanh Sa đại mạc này, một
đáp án nổi lên trong đầu hắn.
Mà trong lúc Hứa Thanh trầm ngâm, đám người Ninh Viêm, Ngô Kiếm Vu
cùng với Lý Hữu Phỉ cũng đều thay đổi sắc mặt, dù là Ninh Viêm và Ngô Kiếm
Vu đã cùng trải qua vài lần hành sự với đội trưởng, nhưng trong lòng vẫn là dấy
lên phong bạo.
Về phần Lý Hữu Phỉ..... Đối với lão mà nói, từ sau khi gặp phải Hứa
Thanh, bất luận trải qua sự tình gì, cũng đều vượt qua khỏi tưởng tượng trong cả
nửa đời trước của lão.
Thậm chí U Tinh trong nhóm bọn họ, bây giờ cũng đều hiện ra vẻ mặt
ngưng trọng, hiển nhiên cũng bị thủ bút này làm cho chấn động.
Mà bên trong vòng xoáy kia, giờ phút này bởi những vòng xoáy chiều khác
biệt lôi kéo, theo gió cùng ký ức bộ tộc Thủ Phong dung hợp, dần dần bên trong
vòng xoáy, xuất hiện cảnh tượng.
Vô số hình ảnh đa dạng hiện ra, truyền ra cảm giác cổ xưa.
Những thứ đó đều là ký ức, ký ức đến từ tất cả mọi người bộ tộc Thủ Phong
bốn phía, cũng có ký ức tới từ mảnh sa mạc này.
Những ký ức sau khi theo linh hồn chấn động hiện ra, hội tụ lại với nhau,
hóa thành biển ký ức trong và ngoài vòng xoáy.
Biển ký ức này lan tràn khuếch tán, chiếu trên màn trời, cũng rọi xuống mặt
đất, bao phủ bốn phía sau đó trút xuống chín cái vị trí.
Đó là chỗ chín cái xương đầu trên mặt đất.
Chín cái xương đầu này như là cái chén, hình như có thể dung nạp hết thảy.
Thời gian, cứ như vậy trôi qua.
Biển ký ức liên tục xuất hiện rồi chảy xuôi, một mực tiến hành.
Một khắc đến canh giờ thứ tư, trong chín cái xương đầu, đã tràn đầy ký ức
tựa như là chất lỏng.
Chất lỏng này biến hóa giữa hư ảo cùng chân thật, khi thì màu đen, lúc lại
màu trắng.
Điều kỳ dị đã đến.
Ánh mắt Hứa Thanh quét tới, bên trong chỗ dòng nước ký ức, hắn cảm nhận
được một đám khí tức Thần Linh.
Cũng chính là một cái chớp mắt này, đội trưởng đang trôi lơ lửng trên không
trung, chủ trì hết thảy tế tự, hai tay của y bấm niệm pháp quyết và chợt vung
lên, bốn phía lập tức tạo thành vòng xoáy ngàn trượng, chín thanh dao găm bộc
phát ra lôi quang trước đó chưa từng có.
"Định!"
Dưới một tiếng giống như lôi đình, chín chuôi dao găm thanh đồng bay
thẳng đến chín xương đầu phía dưới, từng cái đâm vào trong đó, khiến dòng
nước ký ức biến hóa hư thật lập tức cố định lại.
Đen trắng giao hòa, trở thành màu xám!
Trong chất lỏng màu xám này, có một cảnh tượng thu nhỏ đang nổi lên.
Đó là một cái sơn mạch thẳng tắp, lan tràn bên trong màn đen nhánh, bầu
trời trong đó hình như có tia chớp đảo qua, hai bên sơn mạch thì là vực sâu màu
đen, tựa như giấu kín tà ma.
Về phần cụ thể, do mặt nước gợn sóng nên không thể nhìn rõ.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều đã có miêu tả đáp án đối với lai lịch
của hình tượng này, hiển nhiên chỗ đó..... Chính là nơi mà Chúa Tể trảm
Thần được giấu ở trong gió.