Giờ phút này Minh Mai công chúa cũng giơ tay, hơi vung lên.
Cái ghế một bên cũng lập tức cải biến, rõ ràng biến thành một con bồ câu
màu trắng, bay lượn ở trước mặt.
Con bồ câu này nhìn như bình thường, nhưng có thể hình thành từ trong tay
Uẩn Thần, tự nhiên không đơn giản, có thể thấy trong mắt có nhật nguyệt tinh
thần, dường như con chim bồ câu có thể bỏ mặc con thoi thời gian, bay đi bất
luận năm tháng nào.
"Mô phỏng!"
Hứa Thanh thở sâu, lấy phương pháp đồng dạng đi mô phỏng, cũng dùng
một cái ghế khác ở bên cạnh.
Cái ghế lập tức vặn vẹo, vô cùng quỷ dị là rõ ràng đã mọc ra bộ lông, nhưng
đáng tiếc cũng không thể hóa thành bồ câu, mà bộ lông sinh trưởng vô trật tự,
đến cuối cùng trực tiếp tan vỡ.
Một màn này khiến cho đám người Ninh Viêm kinh hãi, mà Anh Vũ chỗ đó
thì đôi mắt lập tức trợn to, hô hấp cũng đều dồn dập một chút, trong mắt lộ ra
ánh sáng mãnh liệt.
Hứa Thanh tiếc nuối, thấp giọng mở miệng.
"Vẫn là làm không được."
Lão Bát một bên hứng thú, trên người đột nhiên tràn ra cảm xúc nổi giận,
ảnh hưởng bốn phía khiến hết thảy vặn vẹo, sau đó giữa thiên địa mơ hồ tạo
thành một con bạo long.
Con bạo long toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, mỗi một cái lân phiến cũng lộ
ra uy áp kinh khủng đáng sợ, trong lúc thân hình bốc cháy của nó bay lên, cả
Khổ Sinh sơn mạch đều rung động lắc lư, hàm răng dầy đặc răng bén nhọn của
nó khẽ há lại ngậm, âm thanh bạo nộ vang vọng ở bên trong tiệm thuốc.
"Mô phỏng lão tử thử xem."
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu trực tiếp mềm nhũn, những người khác cũng
không khá hơn chút nào, Hứa Thanh hô hấp dồn dập, dưới uy áp kinh người
này, linh hồn của cùng thân hình của hắn đều rung động lắc lư.
Trong dạng trạng thái ấy, hắn căn bản là không có biện pháp mô phỏng.
Minh Mai công chúa biểu cảm bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng.
"Cút!"
Lời nói vừa ra, thân thể lão Bát phịch một tiếng, đã bị quẳng tới nơi nào
cũng chả biết, kể cả hết thảy cảnh tượng phía ngoài cũng lập tức biến mất.
Thiên địa như thường, hết thảy khôi phục.
Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, càng thêm cúi đầu cung kính.
Biểu cảm của Minh Mai công chúa không có bất kỳ gợn sóng, nhàn nhạt mở
miệng.
"Ngươi không làm được, là bởi vì bây giờ tu vi của ngươi còn chưa đủ,
ngươi thiếu khuyết pháp tắc, cũng thiếu khuyết đòn sát thủ, mặc dù quyền hành
không tệ nhưng cũng không phải vạn năng."
"Tất cả những thứ này, theo tu vi của ngươi tăng lên, một khắc ngươi đạt tới
Linh Tàng, sẽ cải biến rất nhiều."
"Mặt khác, ngươi phải xem tu hành trở thành....."Minh Mai công chúa
vừa muốn đi chỉ điểm ở phương diện ngộ tính, đây là thói quen trước kia của
nàng, những người đệ tử lúc trước nàng đều là dạy bảo như vậy.
Nhưng lúc này không đợi nói xong, chính nàng bỗng dừng một chút.
Hứa Thanh ngẩng đầu, lắng nghe rất nghiêm túc.
Minh Mai công chúa trầm mặc mấy hơi thở, rồi nhàn nhạt mở miệng.
"Trở thành một quá trình trải nghiệm."
Hứa Thanh nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
Cái biểu cảm này của hắn, để cho Thế tử và Minh Mai công chúa theo bản
năng liếc mắt nhìn lẫn nhau, đang muốn tiếp tục truyền ra lời nói, nhưng trong
nháy mắt tiếp theo, thần sắc của Minh Mai công chúa cùng Thế Tử đồng thời
biến đổi, thân ảnh nháy mắt tan biến, xuất hiện ở trên bầu trời.
Cùng nhau xuất hiện, còn có lão Bát vừa quay lại cùng với Ngũ muội.
Toàn bộ bọn họ đều nhìn về phía chân trời.
Xa xa, quang mang màu đỏ trên bầu trời như là máu tươi sền sệt, một tháng
trước vốn là khuếch tán theo quy luật nhất định, nhưng hôm nay lại đột nhiên
bộc phát.
Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ phía chân trời ngay lập tức tăng vọt gấp đôi, rực
rỡ chói mắt, vào thời khắc này toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, cỏ cây, sơn mạch,
bình nguyên, sông lớn...
Toàn bộ đều chiếu thành màu đỏ!
Đầu nguồn vô tận hồng mang phía chân trời, chỗ đó..... Trong một nháy
mắt này, giống như xuất hiện một ngôi sao vô cùng to lớn.
Đó, đích xác là một ngôi sao.
Toàn thân đỏ thẫm, dường như là do máu tươi tố thành, vô cùng to lớn, chấn
động bát phương.
Thậm chí trên ngôi sao đó còn có thể nhìn thấy núi non chập chùng tung
hoành, có thể nhìn thấy mọi chỗ mặt đất gập ghềnh.
Nó là Hồng Nguyệt!
Đang lấy tốc độ cực nhanh, bay về Tế Nguyệt đại vực.
Từng tòa núi trên Tế Nguyệt đại vực sụp đổ, từng khối đá vụn cùng với cây
cối tan vỡ, hết thảy vạn vật thậm chí bao gồm một số thi hài, đều bị bay lên trên
không.
Từ đó, chúng nó trôi lơ lửng giữa thiên địa.
Đây là triều tịch của Hồng Nguyệt.
Mà nương theo triều tịch đến chính là cảm giác áp bách cực lớn, cũng làm
cho chúng sinh Tế Nguyệt đại vực kêu rên, nguyền rủa trong cơ thể vô số phàm
tục bị dẫn dắt bộc phát, tu sĩ cũng khó mà tránh khỏi, từng người vẻ mặt vặn
vẹo, đau khổ tột cùng