Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1494: Triêu Hà vạn pháp (2)




Trong lúc Ngô Kiếm Vu đang sững sờ đứng ở nơi đó, đám người Hứa

Thanh đi qua trước mặt y.

Cho đến khi lão Bát đi qua bên cạnh Ngô Kiếm Vu, quét mắt và nhếch

miệng cười một cái.

"Tiểu oa nhi, thi từ không tệ."

Những lời này rơi vào trong tai Ngô Kiếm Vu, hóa thành sấm sét trong đáy

lòng của y, thân hình của y mềm nhũn mà quỳ xuống, ngơ ngác nhìn mấy thân

ảnh đi vào trong tiệm thuốc.

Cho tới bây giờ, y vẫn còn có chút không cách nào tin, bản năng cắn đầu

lưỡi một chút, trong cơn đau nhức kịch liệt, trong lúc thất thần chán nản, thì

thào nói nhỏ.

"Ta rõ ràng gặp được bốn Uẩn Thần còn sống!"

Cảnh tượng trước mắt khắc thật sâu ở trong trí nhớ Ngô Kiếm Vu, y cảm

thấy mình cả đời này đều không thể quên một màn như thế.

Mà trong cửa hàng, một cái chớp mắt Hứa Thanh đi vào, Linh Nhi vui

mừng vừa muốn chạy tới, nhưng sau khi chú ý tới bên cạnh Hứa Thanh còn có

ba lão gia gia lão nãi nãi, bước chân của nàng dừng lại, kinh nghi bất định.

"Tiểu cô nương Cổ Linh tộc này cũng không tệ."

Minh Mai công chúa nhìn về phía Linh Nhi, trên mặt nở nụ cười.

Nàng tán thưởng phong cách chiến đấu của Cổ Linh tộc, trước kia cũng có

một chút hảo hữu Cổ Linh tộc, đối với Linh Nhi nơi đây cũng không xa lạ gì.

Dẫu sao lúc trước Hứa Thanh giải cứu nàng, Linh Nhi là ở cùng một chỗ với

Hứa Thanh.

"Nãi nãi tốt." Linh Nhi nghe vậy chậm rãi đi tới bên người Hứa Thanh, lôi

kéo góc áo của hắn, sau đó nhu thuận mở miệng với Minh Mai công chúa.

Minh Mai công chúa tươi cười, hiện ra một tia hiền lành, nhẹ gật đầu.

Ngũ muội một bên cũng nhìn ra quan hệ giữa Hứa Thanh cùng Linh Nhi, vì

vậy biểu cảm nhu hòa rất nhiều, lão Bát càng là biết rõ trình độ coi trọng Hứa

Thanh trong lòng những huynh đệ tỷ muội này của mình, cho nên ngốc ngốc

cười rộ lên.

Cùng lúc đó, Anh Vũ không có lông cũng cấp tốc bay từ sau viện ra, vừa

bay còn vừa khóc lóc kể lể.

"Gia gia ngài cuối cùng cũng trở về rồi, mấy ngày nay ta..."

Không đợi thân ảnh Anh Vũ tới gần, liền á một tiếng, bị một cái bàn tay lập

tức bắt lấy giữa không trung.

Người bắt lấy nó, là lão Bát.

Trong mắt lão Bát lộ ra kỳ mang, nhìn chằm chằm Anh Vũ, ngạc nhiên mở

miệng.

"Ca, huyết mạch của đồ chơi nhỏ này, ngươi không cảm thấy quen thuộc

sao?"

"Coi như là hậu duệ vị kia đi, được tiểu tử phía ngoài bồi dưỡng ra."

Thế Tử nở nụ cười.

"Được bồi dưỡng ra?" Lão Bát thần sắc kỳ dị, quét mắt nhìn Ngô Kiếm Vu

phía ngoài, lại cầm Anh Vũ tới trước mặt, cẩn thận quan sát.

Anh Vũ run rẩy, trong mắt lộ ra hoảng sợ và đã mất đi năng lực vùng vẫy,

nó cảm thấy lão nhân trước mắt này kinh khủng đến cực hạn, cả người tựa như

một cái bếp lò thật lớn đang hừng hực thiêu đốt, dường như chỉ hơi lộ ra một

tia, chính mình sẽ hóa thành tro bụi.

Giờ phút này run rẩy còn có Ninh Viêm đang lau chùi, gã tương tự cùng với

Ngô Kiếm Vu phía ngoài, trong đầu liên tục nổ vang, ngơ ngác nhìn mấy người

Thế Tử, tâm thần có vô tận gợn sóng, không cách nào tin.

"Đều là... Đều là Uẩn Thần? Đều tới tiệm thuốc?"

Lý Hữu Phỉ càng là run rẩy sớm đã quỳ xuống.

Nhưng mà so với việc bọn họ, U Tinh bên đó thì bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chớp mắt nhìn thấy đám người Minh Mai công chúa, nội tâm của ả mặc dù

cũng dâng lên hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, hầu hạ một Uẩn Thần

cùng hầu hạ bốn Uẩn Thần, hình như cũng không khác nhau quá lớn, dù sao đều

là nấu nước.

Thứ ả để ý nhất, vẫn là chán ghét và cừu hận đối với đội trưởng.

Về phần đội trưởng, giờ phút này thần sắc kích động, trên mặt chồng chất vẻ

nịnh nọt, nhanh chóng chạy ra từ phía sau nhà.

"Lão gia gia ngài đã về rồi, sáng sớm hôm nay ta chỉ nghe thấy Anh Vũ

đang gọi, lúc ấy ta liền suy đoán khả năng hôm nay lão nhân gia ngài sẽ trở về,

quá tốt rồi."

"Nãi nãi khỏe, gia gia tốt." Đội trưởng khom lưng cúi đầu, tận khả năng làm

cho ngữ khí của mình ngọt một chút, vừa ý nắm chắc cũng lại run rẩy, tuy y

cũng có đoán trước, nhưng thật không nghĩ đến Hứa Thanh rõ ràng một hơi

mang về bốn vị.

"Muốn mạng nha....."

Lão Bát nghe vậy liền chuyển ánh mắt rời khỏi trên người Anh Vũ, quét mắt

nhìn đội trưởng, mở miệng với Thế Tử.

"Ca, nơi này của ngươi tại sao còn có Thần Nghiệt?"

"Hơn nữa khí tức rất quen thuộc, ta nhớ được rất nhiều năm trước, lúc ta còn

có chút thần trí, có một tên khí tức cùng loại thế này đã tới trước cánh cửa

phong ấn ta tu luyện, mỗi lần ta đập cửa, đối phương liền gõ cửa, một bộ dạng

rất là ti tiện."

"Phải chăng là ngươi?"

Lão Bát mắt có thâm ý, nói xong nhìn qua đội trưởng.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, vừa muốn mở miệng, Ngũ muội một bên cũng

truyền ra giọng nói âm lãnh.

"Nhiều năm trước có người lấy phương pháp Tế Vũ Thần Linh, lấy một đám

thần niệm tiến vào nơi phong ấn ta, đưa ra yêu cầu vô lý, bị ta ăn tươi."

Lời nói của hai người bọn họ khiến cho Ninh Viêm nghe được liền hấp khí,

Ngô Kiếm Vu ngoài tiệm thuốc hoảng sợ, Hứa Thanh cũng đều liếc mắt nhìn

đội trưởng thật sâu.

Đội trưởng hãi hùng khiếp vía.

"Nhị Ngưu, những năm trước đây ngươi đều dày vò như thế sao?" Thế Tử

nhàn nhạt mở miệng.

Đội trưởng nhanh chóng lắc đầu, cẩn thận thấp giọng.

"Gia gia, ngài nhìn ta nghe lời và hiểu chuyện như thế này..... Cái này

nhất định là hiểu lầm!"

Thế Tử cười nhạt, cũng không truy cứu những việc ấy, mà dẫn theo huynh

đệ tỷ muội của mình đi về chỗ mình hay ngồi ngày bình thường.

Một khắc ngồi xuống, U Tinh liền cầm theo ấm nước bước nhanh đến, rất là

cung kính rót bốn chén trà.

Minh Mai công chúa nâng chung trà lên, uống một ngụm rồi nhìn chung

quanh, khẽ vuốt cằm.

"Nơi đây rất tốt."

Ngũ muội đảo mắt nhìn qua tiệm thuốc, đảo qua trên thân bọn người Ninh

Viêm, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tuổi trẻ thật tốt."

Lão Bát một hơi uống nước trà xong, than dài một tiếng.

"Các ngươi cảm thấy tốt, vậy thật sự tốt!"

Cứ như vậy, dưới mọi người bên trong tiệm thuốc run sợ trong lòng, một

ngày đi qua.