Khổ Sinh sơn mạch.
Bởi vì chân trời lan tràn huyết quang, Hồng Nguyệt sắp trở về, ác niệm
trong lòng chúng sinh cũng theo đó mất đi điều khiển mà tự động bộc phát, cho
nên hỗn loạn không chỗ nào không có, giết chóc liên tục diễn ra.
Duy chỉ có ở trên biên giới thân núi của Khổ Sinh sơn mạch, có một tòa thổ
thành nho nhỏ, nơi đây trước sau như một, từ đầu đến cuối đều vô cùng ấm áp.
Mọi người dùng vẻ mặt tươi cười nhìn nhau, không có bất kỳ địch ý nào với
nhau, tràn đầy hữu ái.
Cư dân bên trong tòa thổ thành này có một nửa là thủ hạ dưới trướng của đệ
tử Lý Hữu Phỉ, bởi vì cảm nhận được đại ái của Thế Tử, vì vậy cam tâm tình
nguyện lưu lại ở nơi đây, còn có một nửa tu sĩ, thì là trong khoảng thời gian này
từ bên ngoài mà đến.
Trước khi những người từ bên ngoài đó đi đến thổ thành, trong lòng tràn
ngập điên cuồng, mà sau khi tiến vào nơi đây, cảm nhận được ấm áp từ nơi này,
vì vậy liền buông xuống ác niệm, trong lòng xuất hiện tốt đẹp.
"Ấm áp nơi đây, chỉ có lúc phụ vương năm đó tại thế, vùng đất này mới có
bầu không khí như vậy, vạn tộc vui vẻ hòa thuận."
Đi trên đầu đường náo nhiệt, Thế Tử cảm khái.
Minh Mai công chúa một thân áo bào trắng chú ý đến đám người chung
quanh, nhẹ gật đầu, nàng biết rõ Thế Tử thật sự ưa thích nơi đây.
Trong mắt Ngũ muội cũng hiện ra hồi ức, so sánh cùng vô số năm tháng bị
phong ấn, bây giờ trở về nhân gian, dù là chỉ đi đến một góc, thế nhưng vẫn để
cho nội tâm âm lãnh của nàng đã có một chút ấm áp.
Nhưng vào lúc này, thanh niên khôi ngô đi theo phía sau bọn họ nhịn không
được mở miệng.
"Ca, ngươi gọi cái này là ấm áp? Từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây đều tràn
ngập lực lượng của ngươi, gió thổi thế nào, cây cỏ sáng làm sao, đều phải nhìn
tâm tình của ngươi.” Sắc mặt Thế Tử trầm xuống, vẻ không vui liếc mắt nhìn
lão Bát.
Minh Mai công chúa quay đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Ngũ muội bên đó nhíu mày, tương tự nhìn lại.
Bị ba người huynh đệ tỷ muội của mình ngóng nhìn như vậy, thanh niên
khôi ngô thân thể run lên, bản năng hít vào một hơi, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt,
thân hình càng là nhoáng một cái, cũng hóa thành bộ dáng một lão đầu.
"Một nơi thật tốt, thật ấm áp, thật là thích!"
Thế Tử mặt không cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước.
Minh Mai công chúa cùng Ngũ muội thu hồi ánh mắt.
Lão Bát nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn ra địa vị của mấy người nhi tử và nhi
nữ của Chúa Tể.
"Minh Mai công chúa địa vị tối cao, Thế Tử không kém bao nhiêu, nhưng
bọn họ đều nhường nhịn Ngũ công chúa, về phần vị lão Bát này..."
Hứa Thanh nhớ tới một màn đối phương bị đánh đập mình thấy trong thần
thức lúc trước.
"Đại khái địa vị không sai biệt lắm cùng Ninh Viêm."
Ở trong nhận thức, Hứa Thanh xê dịch bước chân, đi theo sau lưng Minh
Mai công chúa cùng Ngũ công chúa, cách tiệm thuốc càng lúc càng gần.
Rất nhanh, thân ảnh Ngô Kiếm Vu cùng Mặc Quy lão tổ chiếu vào trong
tầm mắt Hứa Thanh, thi từ mới mà Ngô Kiếm Vu sáng tác cũng vào thời khắc
này truyền vào trong tai.
"Thập thiên cửu địa tám phong, thất hải lục đạo ngũ hành các ngươi nhanh
đến mua, một tới hai đi ba đan bốn thái, năm linh sáu văn trả giá không bán!"
Trong khoảng thời gian này, từ khi ở ngoài tiệm thuốc trong thổ thành, thi từ
của Ngô Kiếm Vu đã thay đổi rất nhiều quy luật, bây giờ càng là có chỗ sáng
tạo mới, chấn động phố dài, khiến cho không ít cư dân tiến đến mua sắm.
Mặc Quy lão tổ bên cạnh thoạt nhìn giống như có lẽ đã cam chịu số phận,
trông vô cùng buồn chán, nhưng ở đáy lòng của lão thủy chung đều đang cân
nhắc làm như thế nào để chạy trốn khỏi nơi đây.
Lão rất cẩn thận, cho nên những ngày này cũng không hề hành động thiếu
suy nghĩ, một mực quan sát.
Mà bây giờ, lão đã nhìn ra một chút manh mối, lúc đáy lòng đang lần lượt
phân tích kế hoạch, bỗng nhiên khóe mắt chú ý qua đám người đi tới trên phố
dài, lão theo bản năng run run một chút, lộ ra vẻ nịnh nọt, vừa muốn học Ngô
Kiếm Vu thuật lại thi từ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo....
Lão thấy được bên cạnh Thế Tử có hai lão nãi nãi quần áo một đen một
trắng.
Lúc thấy lão nãi nãi áo bào trắng kia, trong đầu Mặc Quy lão tổ liền ầm một
tiếng.
"Lại một Uẩn Thần?"
Thân thể của lão run rẩy, nội tâm tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, tiếp
tục chú ý đến trên người lão nãi nãi áo đen thứ hai, trong đầu lập tức mãnh liệt
bốc lên.
"Đây cũng là Uẩn Thần!"
Mặc Quy lão tổ mờ mịt nhìn qua lão đầu khôi ngô cao lớn đi ở phía sau.
"Còn có..."
Hô hấp của Mặc Quy lão tổ cũng dừng lại một chút, lão cảm thấy hết thảy
đều quá không chân thực rồi, tựa như đang nằm mơ vậy, thậm chí lão cho rằng
nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến thế.
Tất cả khiến cho thân thể của lão lập tức bại liệt, phù phù một tiếng quỳ
xuống.
Lão thuận theo, thuận theo một cách trước đó chưa từng có.
Giờ phút này lão không còn...bất luận ý nghĩ muốn chạy trốn nào nữa, lão
cảm thấy bên trong Tế Nguyệt đại vực, trừ phi Hồng Nguyệt Thần Điện toàn
lực ứng phó, hoặc là Xích Mẫu phủ xuống, nếu không thì không ai có thể cứu
mình.
Ngô Kiếm Vu kinh ngạc, thuận theo ánh mắt của Mặc Quy lão tổ nhìn tới
đầu đường, sau khi chú ý thấy Hứa Thanh cùng với Thế Tử lão gia gia, y vừa
muốn chào hỏi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, y thấy được hai lão nãi nãi
cùng với lão đầu đằng sau.
Cảnh tượng bốn lão gia gia và lão nãi nãi cùng đi tới, khiến cho Ngô Kiếm
Vu sửng sốt một chút, bản năng dụi dụi con mắt, sau khi xác định chính mình
không nhìn lầm, đầu óc của y như có thiên lôi cuồn cuộn.
"Không thể nào, chẳng lẽ..... Lại tới ba vị?!"
Ngô Kiếm Vu ngơ ngác, không xác định suy đoán của mình có thật hay
không, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc tâm thần của y dấy lên sóng
lớn ngập trời.