Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1491: Phụ mẫu sinh con trời sinh tính (1)




‘Vạn vật khôi phục’, bốn chữ vô cùng đơn giản, lấy ngữ khí lạnh lùng nói

ra, lại mang cho Hứa Thanh cảm giác cực kỳ mãnh liệt.

Nhất là câu ‘chỉ duy nhất bản thân mình là không thể nghịch lại để khôi

phục’, chỗ này mơ hồ lộ ra một cỗ bi thương khó tả.

Người nhi nữ nhỏ nhất của Chúa Tể này, nàng sinh ra liền có được lực

lượng quyền hành, nhưng đối với nàng mà nói, có lẽ quyền hành này không

phải là chuyện may mắn gì.

Nàng là lấy sinh mệnh của bản thân …để khôi phục vạn vật.

Cái này rất cường đại, đồng thời cũng vô cùng tàn khốc, vả lại hiển nhiên có

cực hạn.

Thế Tử theo bản năng giơ tay lên, đặt ở trước mặt Ngũ muội.

Từ nhỏ đến lớn lão vẫn luôn làm như vậy, không chỉ là lão, tất cả huynh đệ

tỷ muội bọn họ cũng đều làm.

Minh Mai công chúa cũng tương tự như thế.

"Không cần, ta vốn không sống được quá lâu." Lão nãi nãi áo đen nhàn nhạt

mở miệng.

"Sống không được bao lâu, cũng phải sống!" Thế Tử nhíu mày, thần sắc lộ

ra uy nghiêm, giọng nói cũng lần đầu tiên bá đạo như vậy.

Lão giơ tay phải lên vỗ một cái, một đám khí tức sinh mệnh tràn ra từ trên

người của lão, bay thẳng đến lão nãi nãi áo đen.

Cưỡng ép dung nhập.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể lão nãi nãi áo đen chấn động, khí tức trên

thân rõ ràng nồng đậm hơn một chút, nàng với vẻ phức tạp nhìn người ca ca

trước mắt này, trầm mặc không nói.

Cách làm đồng dạng cũng hoàn thành trong tay Minh Mai công chúa, Hứa

Thanh suy nghĩ một chút, cũng đưa ra một giọt máu Tử Nguyệt.

"Ngươi thì khỏi."

Thế Tử giơ tay lên, bắn giọt máu tươi kia quay về trên Hứa Thanh người,

sau đó tay áo hất lên, thân ảnh mọi người kể cả cánh cửa đen trắng kia cùng

nhau tan biến.

Ba ngày sau.

Trên Thanh Sa đại mạc, đại địa có một chỗ vòng xoáy, thân ảnh Hứa Thanh

ở ngay bên trong đó, hắn đang cố gắng bò lên bên trên.

Sức nặng đến từ mặt trời khiến cho hắn lần nữa cảm nhận được khó khăn

trong sa mạc này.

Mà lần này Minh Mai công chúa cũng không kéo hắn ra nữa, nàng cùng Thế

Tử, còn có Ngũ muội bọn họ đang ở trên bầu trời, khoanh chân ngồi trước cánh

cửa đen trắng cực lớn.

Muốn mở cánh cửa đó ra, hiển nhiên không thể lập tức hoàn thành, cần ba

người bọn họ liên tục dung nhập quyền hành, vì vậy sau khi trở về nơi đây, ba

vị Uẩn Thần này liền bắt đầu thi pháp.

Mà lúc này cũng không có người nào để ý tới Hứa Thanh, hắn lựa chọn tự

mình tu hành.

"Cái mảnh sa mạc này, thật ra mới là nơi để cho ta thích ứng mặt trời tốt

nhất."

"Nếu như ta có thể đi lại trên sa mạc bình thường mà không sụt xuống, như

vậy lúc trở lại Khổ Sinh sơn mạch, sẽ lại càng thêm nhẹ nhõm."

"Đồng thời, nếu như ta thật sự làm được điểm ấy, như vậy ta có thể thử

nghiệm phi hành!"

"Một khi ta cũng có thể phi hành bình thường, những Nguyên Anh khác của

ta liền có thể tấn cấp."

Hứa Thanh thì thào trong lòng.

Trái cây do Linh Tàng biến thành chính là đại bổ đan để tu vi của hắn đột

phá. Chỉ bất quá mặc dù Minh Mai công chúa tặng cho hắn, nhưng trên đường

Thế Tử vẫn nhắc nhở Hứa Thanh không nên ăn ngay lúc này.

Trước khi những Nguyên Anh khác còn chưa có thích ứng uy áp mặt trời, đi

nuốt trái cây kia vào, mặc dù chính xác có thể để cho Nguyên Anh tăng trưởng,

nhưng đồng dạng cũng lãng phí cơ hội tốt để ma luyện.

Bởi vì quá trình thừa nhận uy áp mặt trời, hoàn toàn có thể ma luyện ra càng

nhiều tiềm lực của Nguyên Anh hơn nữa, khiến khả năng phát triển cực hạn của

Nguyên Anh tăng lên, lúc đó nuốt trái cây kia vào mới là hoàn mỹ nhất.

Điểm này, Minh Mai công chúa cũng không phản bác.

Cho nên căn cứ vào những ý nghĩ đó, Hứa Thanh đắm chìm bên trong việc

tu hành của mình.

Thời gian trôi qua, rất nhanh lại trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Hứa Thanh không biết ngày đêm khống chế Nguyên

Anh của mình, khiến cho bọn nó không ngừng bộc phát, mỗi một lần tiêu hao

thì thân thể của hắn sẽ lại lõm vào bên trong sa mạc.

Ở bên trong nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu lần nữa tu hành.

Cứ thế vòng đi lặp lại, hôm nay hắn đã có thể làm được việc hành tẩu trên sa

mạc, chỉ lõm một xích.

"Đây là cực hạn bây giờ, muốn một chút cũng không lõm cũng không phải

là không thể được, nhưng thời gian duy trì chỉ có một canh giờ, Nguyên Anh

liền sẽ đạt tới cực hạn, cần tu dưỡng sau đó mới có thể tiếp tục ra sức."

Hứa Thanh trầm ngâm, trong đầu cân nhắc phải chăng tồn tại những phương

pháp khác có thể phụ trợ mình thích ứng. Mà ngay lúc này, trên bầu trời bỗng

nhiên truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.

Mặc dù mấy ngày nay cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện tiếng đập cửa, nhưng

lúc này tiếng đập rõ ràng càng lớn, càng chấn động tâm hồn hơn.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa.

Trên bầu trời, ba huynh đệ tỷ muội Thế Tử cũng đều giương mắt.

"Tính cách lão Bát vẫn là bạo liệt như vậy."

Thế Tử nhíu mày, sau đó nhìn Minh Mai công chúa.

"Thời gian không sai biệt lắm."

"Hình như thần trí của gã cũng không hoàn toàn thức tỉnh."

Minh Mai công chúa mặt không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng.

"Như khi còn bé đi, đánh cho tới khi dừng lại là được rồi."

"Cũng tốt!" Thế Tử gật đầu, hai tay bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay

về phía cửa lớn.

Minh Mai công chúa cùng với Ngũ muội cũng đồng dạng làm như vậy.

Mắt thấy ba vị Uẩn Thần có động tác như thế, Hứa Thanh theo bản năng

chạy nhanh ra xa xa, hắn đã nghe được đối thoại của bọn họ, không muốn tiếp

xúc quá gần.

Sự thật chứng minh cách làm của Hứa Thanh là chính xác.

Bởi vì ngay lúc hắn chạy trốn được mười dặm, tiếng đập cửa trên bầu trời đã

kịch liệt đến mức tột cùng, như là có một tồn tại kinh khủng biến màn trời hóa

thành trống trận, đang dùng toàn lực mà đánh.

Âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra, khiến cho vô số cát sỏi trên mặt đất tan

vỡ toái diệt, hư vô cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.

Mà Thanh Sa đại mạc rõ ràng có đủ kỳ dị, nơi đây khác biệt cùng bên ngoài,

những thứ chấn động này sinh ra ở đây, dường như hoàn cảnh thiên nhiên đã tự

có đủ hiệu quả ẩn nấp.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hiểu rõ khả năng đây chính là nguyên

nhân bọn người Thế Tử lựa chọn cởi bỏ phong ấn ở nơi này.

"Phạm vi mười dặm vẫn còn hơi gần..."

Lực lượng Tử Nguyệt trong cơ thể Hứa Thanh ầm ầm bộc phát, máu tươi

tràn ngập, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt.

Mặc dù Thế Tử không cho hắn dựa vào lực lượng Tử Nguyệt, nhưng Hứa

Thanh cảm thấy thời điểm này, dùng một chút cũng không liên quan, giữ mạng

hoặc tránh bị liên lụy khiến bị thương mới là quan trọng.

Cứ như vậy mấy cái hô hấp sau, Hứa Thanh đã đến ngoài trăm dặm, lúc này

đáy lòng mới an ổn, ngẩng đầu ngóng nhìn về bầu trời nơi xa xăm.

Tầm mắt đạt tới, đã không nhìn thấy thân ảnh ba người Thế Tử, chỉ có thể

mơ hồ trông thấy cánh cửa trên bầu trời, một cái chớp mắt hạ xuống, chỗ đó

tràn ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi màn trời và bao trùm đại địa.

Vào thời khắc này, tiếng đập cửa càng mạnh mẽ và dồn dập trước đó chưa

từng có, mà càng kinh người hơn là, âm thanh này rõ ràng ảnh hưởng tới nhịp

tim đập, Hứa Thanh cảm thụ rõ ràng trái tim của mình dường như không bị

khống chế.

Vô cùng kinh hãi, lực lượng Tử Nguyệt của Hứa Thanh lập tức bộc phát

quyền hành để biến thành vòng xoáy huyết sắc vờn quanh ngoài thân thể để

chống cự, sau đó hắn lần nữa chạy như điên.