Hứa Thanh thay đổi sắc mặt.
Minh Mai công chúa trầm mặc, trong mắt lộ ra phẫn nộ cùng bi thương, bởi
vì nàng đã nghe được chuyện mà Thế Tử tạm ẩn không nói.
Chỗ đó dùng phương pháp đồng dao, trong lúc bất tri bất giác cắn nuốt máu
thịt của Ngũ muội, sau đó lại bị Thần tử chuyển giao cho bọn họ, đã trở thành
thức ăn bọn họ nếm qua trong những năm tháng này.
Thế Tử cũng trầm mặc.
Trong không khí yên tĩnh, cảm giác bi thương càng lúc càng thâm sâu, từ đó
về sau, suốt một đường Minh Mai công chúa đều không lên tiếng, Thế Tử cũng
không nói gì, ba người bọn họ rời khỏi Thanh Sa đại mạc, vượt qua phía tây rồi
đi tới vùng phía nam của Tế Nguyệt đại vực, đến chỗ mục đích của chuyến này.
Đối với tu sĩ tầm thường mà nói, có khả năng cả đời đều không thể đến nơi
đó nếu không dựa vào truyền tống, mà dưới bước chân của Thế Tử cùng Minh
Mai công chúa, chỉ là một ngày đã vượt qua thiên uyên.
Tình huống này là còn phải chiếu cố theo năng lực thừa nhận của Hứa
Thanh, nói cách khác, có khả năng chỉ cần một cái chớp mắt.
Về phần địa điểm của mục đích, là một mảnh rừng rậm liên miên không dứt,
tràn đầy hư thối, làm cho người ta có một loại cảm giác tử vong khô héo.
Trong chỗ thật sâu, Hứa Thanh nhìn thấy một tòa núi đặc biệt.
Ngọn núi này cao chừng hơn tám trăm trượng, phảng phất như một con rết
khổng lồ ngửa người duỗi ra răng nanh lên trên trời.
Có thể nhìn thấy rõ ràng những cái chân của con rết ở bên trên sinh động
như thật.
Chỉ là một khắc nhìn đến, một cỗ cảm giác dữ tợn tràn vào trong lòng Hứa
Thanh.
Hắn cảm nhận được một cỗ sát khí hung hăng cùng với nồng đậm oán khí
hình như đã tích lũy vô số năm.
Nơi đây, chính là Hắc Ngô sơn trong miệng Thế Tử nói.
Bầu trời nơi đây là một mảnh đen nhánh, có thể mơ hồ nhìn thấy vô số mây
đen tràn ngập, đó là oán khí hình thành, quanh năm không tiêu tan.
Duy chỉ có từng đạo tia chớp không ngừng lập lòe ở bên trong, truyền từng
trận tiếng sấm vang vọng khắp bốn phương.
Như là chúng sinh đau buồn rống lên, thổ lộ sự không cam lòng.
Mà chân núi có một thôn trang, bị một mảnh hàng rào khô héo vờn quanh.
Thôn không lớn, dựa vào núi mà kiến tạo, mỗi một căn phòng bên trong
phần lớn là màu xám đen, hiện ra vẻ mơ hồ không rõ, mặt đất cũng đầy dấu vết
dơ bẩn.
Tựa hồ bởi vì nơi đây đoạn tuyệt với nhân thế, những tiếng nổ vang trong
thiên địa cũng là thứ cản trở bước chân của người bên ngoài đến, cho nên chết
lặng là thái độ bình thường của cư dân nơi đây.
Lại bởi vì vị trí của nó là nơi rừng thiêng nước độc, vì vậy tiêu điều cũng trở
thành tiêu điểm chính của nơi này.
Mà hết thảy những thứ ấy giao hòa cùng một chỗ, liền biến thành sự mục
nát vô tận dưới năm tháng trôi qua.
Chỉ có hài tử... Dưới thiên tính cho phép, khiến cho bọn nó hình như cũng
không có nhiều phiền não như vậy, biến oán khí hình thành sấm sét hay trở
thành khói lửa, vì vậy dưới bầu trời không ngừng có tia chớp đảo qua, bọn nó
hoạt bát lanh lợi, trong miệng truyền ra một bài đồng dao.
Mặc dù nhân số chỉ có năm sáu đứa, nhưng âm thanh của bọn nó lại truyền
ra rất xa một cách quỷ dị.
"Lúc trước có một Đại oa oa, sau lưng là một loạt tiểu oa oa, mười tiểu oa
oa sáu bảy tám, đôi mắt màu đỏ tóc màu xám tro, suốt ngày không nói lời nào,
đại hài tử trông thấy gọi a gia, tiểu hài tử gặp phải không cần sợ....."
"Cho đến đột nhiên có một ngày, Đại oa oa bị bệnh nên Nhị oa oa trông,
Tam oa oa mua thuốc còn Ngũ oa oa nấu, Lục oa oa chết mà Thất oa oa cười,
Bát oa oa đào hố và Cửu oa oa nhảy, Thập oa oa rơi nước mắt trên mặt đất, ta đi
hỏi nó vì sao mà khóc....."
"Tứ oa oa lạc mất không trở lại!"
Đồng dao phiêu tán, trong đó hình như có đủ lực lượng kỳ dị, ngay cả âm
thanh sấm sét cũng đều không thể áp chế mà truyền ra ngoài thôn, rơi vào trong
tai ba người Hứa Thanh đã xuất hiện ở cửa thôn.
Ánh mắt Minh Mai công chúa phức tạp, Thế Tử nhắm mắt lại, trong mắt
phủ lên nét đau khổ.
Hứa Thanh than nhẹ trong đáy lòng.
Chúa Tể có ngũ nữ thập tử, dựa theo tập tục đế chế, nam sắp nam, nữ sắp
nữ.
Bên trong bài đồng dao này, nói đúng là 10 người nhi tử của Chúa Tể năm
đó, trong đó lão Tứ... Hứa Thanh biết được, chính là Thần tử của Hồng Nguyệt
Thần Điện.
Về phần Đại oa oa, là Thế Tử.
Từ biểu cảm của Thế Tử, Hứa Thanh đoán ra năm đó lão khả năng... Thật
sự bị bệnh.
Về phần nguyên nhân bệnh thì Hứa Thanh không biết được, nhưng hắn cảm
thấy có lẽ có liên quan cùng Hồng Nguyệt Xích Mẫu.
"Muốn hỏi Tứ oa oa vì sao lạc mất, Đại oa oa trong lòng biết rõ nhất, biết rõ
nhất!"
Hứa Thanh trầm mặc, nhìn Thế Tử.
Giờ phút này Thế Tử mở hai mắt ra, ngóng nhìn thôn và nhẹ giọng mở
miệng.
"Thần hồn Ngũ muội đã thức tỉnh, phương pháp gỡ bỏ phong ấn..... Là
Tam tỷ ngươi dùng quyền hành chính mình, huyễn hóa ra toàn bộ dấu vết những
người từng xuất hiện ở nơi này từ xưa đến nay, khiến đồng dao vang vọng ở nơi
đây vô số trong năm tháng, không ngừng phiêu đãng."
"Hứa Thanh, quá trình này cần nhờ lực lượng Tử Nguyệt của ngươi, đây là
chìa khóa mở ra phong ấn nơi đây."
"Mà ta, sẽ toàn lực ứng phó cải biến nhận thức của thiên địa, ẩn nấp hết thảy
chấn động, trong mười hơi thở, ta có nắm chắc cho dù Hồng Nguyệt Thần Điện
luôn thời khắc chú ý, cũng không cách nào cảm ứng được."
"Nhưng, chỉ có mười hơi thở."
Thế Tử quay đầu, nhìn về phía Minh Mai công chúa.
"Đã đủ."
Minh Mai công chúa nói qua, sau đó liền bước một cái đi về phía trước, giơ
tay phải lên chỉ một ngón tay về phía trước thôn, thiên địa lập tức biến sắc, gió
giục mây vần, vào thời khắc này sấm sét trên bầu trời cũng dừng lại.
Một dòng sông thời gian bỗng nhiên biến ảo, chảy xuôi trôi qua bên trong
cái thôn này.
Nước sông mãnh liệt, bọt nước bốc lên bắn ra vô số nước bọt, phiêu tán
trong thiên địa, hóa thành vô số thân ảnh.
Nhưng phàm là người sinh ra trong nơi này, trong một cái chớp mắt, thời
gian bọn họ ở đây đều bị Minh Mai công chúa vớt ra, tràn ngập trong thôn, càng
lúc càng nhiều.
Cho đến ba hơi thở sau, rập rạp vô số, cực kỳ nhiều.
Mà tất cả hộ gia đình trong thôn, cũng đều mờ mịt bước ra khỏi phòng xá.
Giờ khắc này, người sống lại, vãng hồn linh, đồng tề tụ.
Thiên địa nổ vang, hư vô chấn động, bên trong dòng sông thời gian rơi lả tả,
âm thanh ngâm xướng đến từ sống và chết, khúc ca đến từ hiện tại và quá khứ,
vang vọng bát phương.
"Lúc trước có một Đại oa oa, sau lưng là một loạt tiểu oa oa....”
"Cho đến đột nhiên có một ngày....."