Vào thời khắc này, nó nổi lên sóng gió trước đó chưa từng có, cũng một cái
chớp mắt đó Hứa Thanh tỏa sáng, ánh sáng dày đặc không gì sánh được, hòa
hợp vô tận.
Bốn phía vặn vẹo, thiên địa mơ hồ, sức mạnh Thần Linh nổ vang, bộc phát
ra ở trên người Hứa Thanh.
Cát sỏi run rẩy, gió màu xanh cũng phải dừng, rõ ràng cuốn ngược lại, hình
như không dám tới gần.
Tiếng kêu rên truyền ra từ trong miệng Hứa Thanh, hắn điên cuồng chạy
nhanh, lập tức lao thẳng tới gần cây nấm ở nơi xa.
Giờ phút này, cây nấm nguyên bản vào thời kỳ hắn toàn thịnh cũng phải hao
phí pháp lực rất lớn mới có thể phá vỡ tầng ngoài, bây giờ hắn chỉ cần phất tay,
tầng ngoài của cây nấm kia liền tự mình vỡ ra.
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng, Hứa Thanh trực tiếp chui
vào bên trong, mở cái miệng rộng chợt thôn phệ.
Cánh tay phải còn lại cũng đang không ngừng khua tới, nắm lên một khối
rồi lại một khối máu thịt liều mạng nhét vào trong miệng.
"Đói..... Đói....."
Mà bản thân cây nấm cũng chống cự vô cùng kịch liệt, rất nhiều xúc tu vung
ra từ bên trong đất cát, hợp thành đường nét một người khổng lồ, trấn áp về phía
Hứa Thanh.
Dưới khí tức của nó, hết thảy Nguyên Anh đều muốn tan vỡ, dù là đổi thành
Hứa Thanh trước kia, cũng cần toàn lực ứng phó mới có thể đối kháng.
Nhưng hiện giờ..... Những thứ xúc tu ẩn chứa lực lượng trấn áp này vừa
mới tới gần Hứa Thanh, vậy mà tự động tan nát vỡ vụn.
Căn bản là không thể tới gần Hứa Thanh chút nào.
Cảm xúc chấn động hoảng sợ tràn ra từ bên trong cây nấm này, tiếng kêu
rên thống khổ của nó hóa thành sinh mệnh thút thít nỉ non, nhưng Hứa Thanh
vẫn còn thôn phệ liên tục.
Bụng của hắn trướng lên, thế nhưng cảm giác đói bụng chẳng những không
có giảm thiểu, ngược lại càng thêm kinh khủng.
Đến cuối cùng, dường như tất cả động rỗng trong thân thể hòa tan lại với
nhau, tạo thành một cái hắc động lớn vô cùng, dường như thôn phệ cả hắn vào
bên trong.
Cũng trong một cái chớp mắt đó, thần tính đến từ Tử Nguyệt cũng lập lòe
mãnh liệt hơn.
Tử ý bắn ra bát phương, bao phủ thiên địa.
Thần nguyên, bộc phát.
Vào thời khắc này động tác của Hứa Thanh cũng chậm rãi dừng lại, trong
trạng thái điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu của hắn đã có một tia lạnh lùng thanh
minh, trong lúc mơ hồ, hình như hắn cảm nhận được thần tính.
Khó có thể miêu tả, không thể diễn tả hay biểu đạt.
Hứa Thanh vốn không hiểu gì cả, chỉ là vào thời khắc này đã có một chút
cảm thụ đột nhiên xuất hiện.
Ví dụ như trong suy nghĩ của hắn, Xích Mẫu tới hay không đã không trọng
yếu.
Mình là ai, cũng không quan trọng.
Tình cảm, quá khứ, thiện ác, ân oán, hết thảy người và vật, tất cả sự tình hắn
đều nhớ kỹ, nhưng cũng vào thời khắc đó, toàn bộ đều không trọng yếu nữa.
Cách nhìn của hắn đối với sự việc, lý giải đối với vạn vật, cũng không giống
với trước kia.
"Cho nên, Thế Tử đã nói, một khắc thành công, lão không biết ta vẫn còn là
ta hay không....."
"Bởi vì, vào một khắc thần tính hoàn toàn thay thế nhân tính, đối với ta mà
nói, chuyện đã từng vô cùng trọng yếu cùng với người vô cùng quan trọng với
ta, vào một cái chớp mắt này, đã không có ý nghĩa."
Hứa Thanh lạnh lùng suy tư, mà vấn đề này hắn cũng chỉ là thoáng suy
nghĩ, đã cảm thấy không có ý nghĩa.
Đối với hắn mà nói, việc suy tư này cũng là vô nghĩa.
Đến cái mảnh thế giới tràn ngập mục nát nhìn thấy trước mắt, tới gió thổi
khiến người ta già yếu, tới giữa thiên địa tràn đầy từng đoàn từng đám hư ảnh
dữ tợn, tới trên mặt đất đều là xương khô cùng thịt hư thối bị giòi bao phủ, tất
cả cũng không cần quan tâm.
Dù là hình thái của nửa khuôn mặt mơ hồ trên bầu trời kia tương tự đã xảy
ra cải biến, nó đang mở to mắt nhìn về phía đại địa, phảng phất từ trước tới giờ
đều chưa từng khép kín lại.
Cũng mặc kệ.
Quan trọng là... Hứa Thanh thật sự rất đói bụng, cực kỳ đói.
Đói đến mức tác giả Nhĩ Căn và dịch giả của bachngocsach.vip đã không
còn từ nào diễn tả cơn đói đó nữa, là vô biên vô hạn, vô tận vô cùng.
Hứa Thanh cũng đã hiểu đầu nguồn của cơn đói này.
Đó là một loại bản năng, sự truy cầu tiến hóa của sinh mệnh.
Đồng dạng cũng xen lẫn cáo biệt, cùng không nỡ từ bỏ với quá khứ.
Là sau khi nhân tính mất đi và dung nhập cùng với thần tính, bởi vì nhân
tính biến mất không hoàn toàn, từ đó hình thành hắc động không hoàn mỹ.
"Muốn giải quyết loại đói khát này, chỉ có cách làm cho mình biến thành
hoàn mỹ, đồng thời triệt triệt để để xóa đi nhân tính."
"Ta không hoàn toàn làm được, mà Xích Mẫu cũng chưa làm được, Cổ Linh
Hoàng cũng chưa từng hoàn thành, đội trưởng cũng là như thế..... Cho nên,
đám Thần sẽ luôn đói."
Hứa Thanh lạnh lùng nghĩ đến loại sự tình không trọng yếu mà hắn không
biết vì sao phải đi suy tư, vì vậy rất nhanh hắn liền đình chỉ tư duy.
Nhưng hết lần này tới lần khác sau khi dừng lại, hắn lại mơ hồ cảm thấy,
điều này rất trọng yếu.
Hai loại suy nghĩ va chạm, tạo thành một sự nghịch lý khó hiểu, khiến cho
trong mắt của hắn lộ ra vùng vẫy, khi thì lạnh lùng, lúc thì lại khôi phục sắc thái
nhân tính.
Dường như Hứa Thanh đang bị tâm thần phân liệt, mà hai dạng tính cách lại
liên tục giao thoa.
Trán Hứa Thanh nổi lên gân xanh, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, sự
thanh tỉnh nhanh chóng biến mất, lần nữa hiện lên vẻ điên cuồng, bản năng truy
cầu hoàn mỹ, xóa đi vết tích của nhân tính, lần nữa không thể khống chế mà bộc
phát…Cứ lặp đi lặp lại.
Hứa Thanh phát điên thật rồi, toàn thân hắn tràn ngập ánh sáng màu tím,
như Thần Linh phủ xuống, bay nhanh về xa xa.
Chỗ đó, có thức ăn.
Mà nơi hắn rời khỏi, cây nấm kia một chút xíu cũng không thừa lại, bị hắn
ăn sạch sẽ.