Hứa Thanh thích yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh có trợ giúp cho quá trình suy nghĩ,
hắn thích suy nghĩ.
Chỉ là giờ khắc này, ở trong trời đất yên tĩnh như thế, hắn ngay cả năng lực
suy nghĩ cũng đều có chút không chuẩn bị được, hắn cảm nhận được suy yếu
cực hạn, ngón tay cũng không cách nào di động dù chỉ một chút.
Hắn càng cảm nhận được cái lạnh mà hắn ghét nhất.
"Thật lâu..... Đã rất lâu....." Hứa Thanh suy yếu thì thào trong đáy lòng,
đã từ rất lâu hắn không thể nghiệm lại loại cảm giác lạnh băng khi còn bé này
rồi.
Thân thể rét lạnh và xâm nhập cả linh hồn, lạnh băng từ trong tới ngoài,
khiến cho thân thể của hắn không thể khống chế mà không ngừng run rẩy.
Ý thức có chút mơ hồ.
Trong lúc mơ hồ, Hứa Thanh giống như nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng,
trong tấm hình có một thiếu niên vô cùng bẩn leo ra từ bên trong vô số tử thi,
khó khăn vùng vẫy đi về phía trước, chỉ vì sống sót.
"Thật ra, cảm giác như hiện giờ, khi còn bé... Ta liền đã có, vả lại không chỉ
một lần."
Hứa Thanh thì thào.
Vô số lần đói đến gần như tử vong, vô số lần trong lòng lạnh đến tuyệt
vọng.
Vì sống sót, trước kia hắn cái gì cũng đã nếm qua, vỏ cây đã là vật rất xa xỉ,
khi đói bụng đến cực hạn, bùn đất cũng có thể giúp hắn đỡ đói.
"Cho nên, thật ra Thế Tử sai rồi, có lẽ lão nên để lại cho ta có một chút khí
lực, như vậy mới có thể càng cảm thụ cơn đói cấp độ sâu hơn."
Hứa Thanh miễn cưỡng cười cười, run rẩy giơ lên cánh tay héo rũ của mình,
cố gắng thả ở trước mặt, đặt ở bên miệng.
Trong mắt của hắn chậm rãi lộ ra điên cuồng, ánh mắt dần dần hiện ra tơ
máu, gân xanh khua lên trên trán, hội tụ toàn bộ khí lực bây giờ, chợt mở cái
miệng rộng ra, dùng toàn lực cắn vào cánh tay của mình.
Máu tươi tràn ra theo bờ môi cùng hàm răng của Hứa Thanh, từng chút chảy
xuôi, nhưng không đợi chúng nó rơi xuống, đã bị Hứa Thanh hút một hơi nuốt
xuống không chừa một giọt dư thừa.
Cùng nhau bị nuốt vào còn có một khối thịt hắn tươi sống cắn xuống trên
cánh tay.
Không cần nhấm nuốt quá kỹ, yết hầu Hứa Thanh nhúc nhích, hung hăng
nuốt xuống.
Theo máu thịt trôi vào bên trong yết hầu rồi rơi vào dạ dày, dạ dày co thắt
cùng với dịch tiêu hóa, như là đại địa khô héo nghênh đón cam lộ, đồng loạt
ngóc lên.
Hứa Thanh miệng đầy máu tươi, cảm thụ dạ dày của mình nhúc nhích, cảm
giác quen thuộc này khiến cho hắn nở nụ cười.
"Đây mới đúng, muốn đói, ít nhất cần có một chút khí lực mới được."
Chỉ là nụ cười này có chút kinh khủng, mà cười một hồi thì ánh mắt Hứa
Thanh càng thêm đỏ thẫm, hô hấp của hắn dồn dập, theo sức mạnh khôi phục
một chút, cái loại cảm giác băng hàn và trống rỗng do đói khát mang đến cũng
càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, huyết sắc trong mắt càng đậm, giờ khắc này
hắn cảm thấy trong cơ thể của mình thật giống như xuất hiện một cái động rỗng
vô cùng vô tận, trong đó tràn ra lực hút khiến cho thế giới trước mắt hắn xuất
hiện vặn vẹo.
Nhưng mà, Hứa Thanh đã có kinh nghiệm phong phú đối với cái này.
Hắn nhìn bầu trời, bỗng nhiên mắng chửi một câu.
"Nửa khuôn mặt chó đẻ!"
Lúc nhỏ, mỗi lần khi đói đến loại trình độ này, hắn đều sẽ mắng như vậy,
giờ phút này cũng là như thế.
Mắng mắng chửi chửi, suy nghĩ của Hứa Thanh chậm rãi trở về một chút,
rốt cuộc nội tâm điên cuồng cũng bị hắn kiềm chế lại phần nào.
"Loại đói có thể kiềm chế này, hiển nhiên còn chưa đủ."
"Đây là thân thể đói, không phải Thần Linh đói theo như lời Thế Tử nói."
"Mà cảm giác đói bụng, ta còn từng có những cái nhận thức khác."
Hứa Thanh nghĩ tới lúc trước khi mình thôn phệ tu sĩ Hồng Nguyệt Thần
Điện, vào lúc đó nội tâm của hắn dâng lên kích động mãnh liệt, dường như là
nghiện vậy, muốn thôn phệ càng nhiều thêm nữa, cái cảm giác ấy, đến bây giờ
hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Khi đó mặc dù ta cũng đã khắc chế rồi, nhưng nếu tiếp tục cắn nuốt, có lẽ
ta sẽ không cách nào kiềm chế..."
"Còn có cảm giác đói của đại sư huynh, đói của Cổ Linh Hoàng!"
"Còn có lúc trước bên trong Tiên Cấm, cơn đói của phân thân Xích Mẫu phụ
thể Trương Ti Vận!"
"Bọn họ đói, đều không giống như ta.”
Hứa Thanh thì thào.
"Như vậy, nếu như ta không đi kiềm chế thì sao?"
Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu hắn bỏ qua kiềm chế, theo bản năng
cúi đầu và hô hấp dồn dập, cảm giác đói bụng áp chế lý trí, thay thế hết thảy.
Hắn chợt há miệng, lần nữa cắn vào trên cánh tay, dường như đó không phải
là huyết nhục của mình.
Một cắn tiếp tục một cắn, dùng sức cắn xé, chậm rãi đánh mất lý trí, bản
năng sinh mệnh dần dần điều khiển hết thảy.
Giờ khắc này, hắn như là dã thú!
Thậm chí trong lúc máu tươi tràn ngập đã có một chút rơi vào trên cát sỏi,
thân thể Hứa Thanh theo bản năng gục xuống, tham lam nuốt cả cát sỏi bị máu
tươi dính lên.
Nhưng cho dù là như thế, loại cảm giác đói bụng này vẫn không cách nào
giảm thiểu chút nào.
"Đói..... Đói...."
Hứa Thanh run rẩy dùng sức bò đi về phía trước, hắn muốn ăn thêm nữa.
Chỉ là nơi này bốn phía hoang vu, hung thú cũng không có nửa con, sau khi
bò lên mấy trượng, Hứa Thanh nằm ở nơi đó bị bóng tối thôn phệ, bị điên cuồng
bao phủ.
Suy yếu cùng tử vong, cũng càng lúc càng lan tràn mãnh liệt khắp toàn thân,
trong đầu Hứa Thanh bỗng có một nháy mắt thanh tỉnh.
"Thế Tử nói, đó là nhân tính cùng thần tính trùng lặp.”
"Mà ta hiện giờ, là thú tính."
"Còn có thể thanh tỉnh, nói rõ đây là nhân tính và thú tính giao hòa, nghĩa là
rõ phương pháp của ta là chưa đúng."
"Như vậy, cái gì là nhân tính? Cái gì lại là thần tính?"
Hứa Thanh suy yếu lẩm bẩm.
Thời gian trôi qua, ba ngày qua đi.
Trong lúc Hứa Thanh cảm thụ loại đói khát này trong Thanh Sa đại mạc, bởi
vì ánh sáng Hồng Nguyệt xuất hiện ở phía chân trời, toàn bộ tộc quần cùng
những người sinh ra trong Tế Nguyệt đại vực đều lâm vào tuyệt vọng.
Mà thứ đi theo sinh vật tuyệt vọng, chính là hỗn loạn.
Toàn bộ Tế Nguyệt đại vực đã bắt đầu náo động, điên cuồng đã trở thành
tiêu điểm chính.
Nếu như điểm cuối cùng của vận mệnh nhất định là tử vong, như vậy vào
thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, sự tình gì cũng có thể có khả năng phát
sinh.
Đốt giết, lăng nhục, gian dâm, cướp đoạt, có thể nhìn thấy ở bất kỳ địa
phương nào trong đại vực.
Chỗ nào cũng có.
Vào thời khắc này, bổn ác bên trong sinh mệnh sẽ được trình diễn vô cùng
vô tận, tùy ý thổ lộ, được chủ động phóng thích.
Hết thảy ràng buộc đều không tồn tại, toàn bộ kiềm chế đã thành tro bụi.
Âm thanh kêu rên cùng đau khổ hóa thành phong bạo, quét ngang hết thảy
những nơi đi qua
Nhân tính, đang sụp xuống.
Thiện ý, đang hủy diệt.
Thú tính, đang lan tràn.
Điên cuồng, đang bộc phát.
Tu sĩ trên Thanh Sa đại mạc đều là như thế.