Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1470: Bầu trời xích huyết, nhân gian tàn lụi (1)




Hứa Thanh nói xong liền làm.

Sau khi đã có phương hướng, hắn liền lập tức xuất ra những độc thảo cùng

với độc đan từ trong túi trữ vật của mình, có cái trực tiếp nuốt vào, có cái thì bôi

lên toàn thân, có thì là cắt mổ thân thể của mình, trực tiếp nhét vào đó.

Như vậy hiệu quả càng tốt.

Về phần hai mắt cũng là như vậy, hắn hóa độc đan thành chất lỏng, nhỏ vào

trong mắt.

Trong quá trình này còn có Độc Cấm pha ở bên trong mỗi một bao độc

dược, tràn ngập toàn thân, đi dưỡng ký ức nhục thể của mình, luyện bản năng

nhục thể của mình.

Thời gian trôi qua, nửa tháng qua đi.

Trong hơn mười ngày này, Hứa Thanh cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm ở bên

trong độc, nhiều khi đồ vật nhìn thấy đã thành bóng chồng lên nhau, nhưng hắn

cũng không bỏ qua.

Hứa Thanh hiểu rõ, muốn làm được ký ức thân thể mình hy vọng, vậy chẳng

những cần số lượng độc nhiều, còn cần đủ mọi chủng loại nữa mới có thể được.

Mà hắn, mặc dù trong túi trữ vật có không ít độc dược, nhưng tương đối vẫn

là chưa đủ, nhưng mà không sao cả, có Nghịch Nguyệt Điện.

Mỗi lần Hứa Thanh có nhu cầu mới, hắn đều sẽ bán Giải Chú đan ở bên

trong Nghịch Nguyệt Điện.

Giá cả chính là độc thảo cùng độc dược.

Cứ như vậy, theo càng ngày càng nhiều tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện ăn Giải

Chú đan, danh hào Đan Cửu đại sư cũng càng ngày càng vang dội ở trong

Nghịch Nguyệt Điện, người truy cầu lại càng nhiều thêm nữa.

Mà tùy tùng, cũng tương tự mỗi ngày gia tăng mãnh liệt.

Một chút đại sư đan đạo cũng đều bởi vì tiếng lòng hôm ấy của Hứa Thanh

mà gia nhập vào trong, nhất là Thánh Lạc, lão nhiều lần ở trước mặt của mọi

người khen ngợi đối với Hứa Thanh, vẻ mặt cũng mang theo tôn kính.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Nghịch Nguyệt Điện hầu như không

người không biết danh tiếng Đan Cửu đại sư, dần dần cũng đưa tới những Phó

điện chủ khác chú ý, càng là truyền ra khỏi Nghịch Nguyệt Điện, truyền lưu tới

trong quân phản kháng trên Tế Nguyệt đại vực.

Cũng có đông đảo suy đoán đối với thân phận của hắn.

Có người nói đây là một vị đại năng Quy Hư, cả đời nghiên cứu dược đạo.

Cũng có người nói, hắn hẳn là đến từ ngoại vực, cho nên lúc trước không có

chút dấu hiệu liền lộ ra.

Còn có người nói, đây có lẽ là ám tử của Hồng Nguyệt Thần Điện, nhưng

mà cái kiến giải này có rất ít người tán đồng.

Nhưng vô luận như thế nào, thân phận thần bí của Đan Cửu đại sư, treo lưu

ở trong lòng rất nhiều tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện.

Dù là Phó điện chủ cũng không cách nào biết được, cũng không có quyền

hạn dò xét.

Chỉ có Điện chủ Nghịch Nguyệt Điện mới có tư cách nhìn ra thân phận từng

tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện.

Chỉ là từ xưa đến nay, trong vô số năm qua, tòa cung điện Thần Miếu cao

nhất trong Nghịch Thiên Điện lại chưa từng mở ra.

Cho dù thỉnh thoảng có chỗ lập lòe, nhưng thường thường cũng là thời gian

một năm liền ảm đạm xuống.

Sau đó, sẽ thêm ra một vị Phó điện chủ.

Cụ thể tại sao, tuy có người biết được, nhưng lại sẽ không dễ dàng đàm

luận.

Về phần Hứa Thanh nơi đây, hắn cũng biết được danh vọng bản thân càng

ngày càng tăng vọt, nhưng bây giờ hắn đang đắm chìm trong việc độc chính

mình, không quá để tâm về danh tiếng ở trong lòng, bởi vì quá trình hắn tu hành

Độc Cấm, cuối cùng vẫn phải tạm bị dừng rồi.

Vật tư trong Tế Nguyệt đại vực thưa thớt, dẫn đến thiếu thốn quá nhiều

dược thảo, cho nên Hứa Thanh không cách nào dựa theo suy nghĩ để dưỡng

thành bản năng của thân thể.

"Ta cũng cần đại lượng độc thảo, đồng thời còn cần tạo thành vô số cách

điều chế, vả lại không ngừng điều phối để thử nghiệm."

"Nếu như là ở trong Phong Hải Quận có lẽ có thể, nhưng ở nơi này..... Dù

là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tìm kiếm vì ta, nhưng cũng vẫn còn có chút không

toàn diện."

"Nhất là có một số độc thảo ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ xem qua ghi

chép bên trong Dược Điển."

Hứa Thanh trầm ngâm, trong đầu hiện ra việc Thế Tử đi đến trước mặt hắn

mấy ngày hôm trước, Thế Tử báo cho hắn biết về việc có thể ra tay cải biến

nhận thức, cùng với lợi và hại trong đó.

"Lưu lại ấn ký trong linh hồn ta."

Hứa Thanh đè xuống cái lựa chọn này, hắn vẫn quyết định dựa vào chính

mình, mặc dù thời gian sẽ chậm một chút, nhưng Hứa Thanh cảm thấy phương

pháp này thích hợp với bản thân nhất.

"Nhưng mà, thế tử còn nói qua một loại phương pháp khác, có liên quan

cùng Tử Nguyệt của ta."

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh, trong lòng nổi lên suy đoán.

Hắn nhớ lại một loạt rèn luyện của Thế Tử đối với chính mình sau khi đi

đến Khổ Sinh sơn mạch, lại liên tưởng một loại phương pháp khác đối phương

nói kia, rốt cuộc có cái cảm giác, hình như..... Đối phương một mực dẫn dắt

mình đi lựa chọn phương pháp thứ hai này.

Hứa Thanh trầm mặc, nhớ lại lời của Thế Tử mấy ngày trước.

"Tiểu tử, thật ra còn có một phương pháp, cũng có thể cho ngươi cảm thụ

tầm nhìn của Thần Linh, nhìn đến thế giới chân thật, tiến tới cho ngươi trong

một khắc đó, trong ánh mắt có thể uẩn độc."

"Phương pháp này có liên quan cùng Tử Nguyệt của ngươi."

"Nhưng mà phương pháp đó vô cùng nguy hiểm, coi như là lão phu thật ra

cũng do dự trong lòng rằng có nên báo cho ngươi biết hay không."

"Lão phu có thể xác định, một khi thành công, thế giới ngươi nhìn thấy

chính là bộ dáng chân chính, nhưng ta chưa chắc được, lúc đó..... Ngươi có

còn là ngươi hay không."

"Từ một khắc ngươi lấy được thần nguyên của Xích Mẫu, có lẽ đây là con

đường ngươi nhất định phải đi, trừ phi ngươi nguyện ý bỏ qua lực lượng Tử

Nguyệt của ngươi."

"Cho nên ngươi có thể tự suy nghĩ, ta cho ngươi thời gian bảy ngày, nếu như

ngươi có quyết định, vậy thì vào sáng sớm ngày thứ tám tìm ta, cũng nhất định

phải đúng thời điểm đó."

"Lúc đó, ta sẽ báo cho biết ngươi cụ thể, lời này có liên quan đến Thần Linh,

có đủ nhân quả, nếu như ngươi không đến thì ta cũng sẽ không báo cho biết."

Mấy ngày này Hứa Thanh cũng đang suy tư về những lời này, hắn đoán ra

sau Kim Ô cùng Độc Cấm, đây sẽ là một trận thăng hoa Nguyên Anh Tử

Nguyệt của hắn.

Nhưng hắn không rõ, là Thế Tử nói sau khi mình có chỗ quyết định, phải

vào sáng sớm ngày thứ tám đi báo cho biết.

Cái thời gian này, làm Hứa Thanh có chút khó hiểu.