Quang Âm Chi Ngoại

Chương 147: 147: Bóng Hình Xinh Đẹp Dưới Ô 2





Sau khi điểm danh trong Bộ Hung ti, Hứa Thanh cầm cái ô, đi tới đầu đường.

Hắn chuẩn bị đi tới tiệm thuốc một chuyến, bán đi những viên Bạch Đan mà hắn luyện chế trong những ngày qua, đổi lấy càng nhiều dược thảo hơn nữa, cũng bởi vì Bạch Đan trên người hắn có rất nhiều, cho nên Hứa Thanh càng cảnh giác hơn.

Có lẽ là bởi vì mưa nhỏ hơn, cho nên đám người trong nội thành ngày hôm nay nhiều hơn một chút so với mấy ngày trước, Hứa Thanh cảnh giác, không lâu sau, hắn liền đi tới tiệm thuốc mà mình thường tới.

Khách trong cửa hàng không nhiều lắm, nhưng Hứa Thanh thấy được một cái thân ảnh quen thuộc, là Chu Thanh Bằng nhập môn cùng nhóm với hắn.

Chu Thanh Bằng cũng nhìn thấy Hứa Thanh, sau khi chần chờ một chút, cũng không nhận ra, chẳng qua là cảm thấy người trước mắt có chút quen mắt, dẫu sao khảo thí hôm đấy Hứa Thanh cũng mặc quần áo thập hoang giả, đầy người còn vô cùng bẩn.

Hứa Thanh không nói chuyện, lão chưởng quầy ở một bên thấy hắn đi vào liền nở nụ cười, lão có ấn tượng rất sâu về Hứa Thanh, dẫu sao người không phải đệ tử ngọn núi thứ hai, lại có thể hiểu rõ như thế đối với thảo dược, cũng không hề có nhiều.

- Ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay chỗ ta có thứ tốt.


Chưởng quầy mở miệng cười, lấy ra một cái túi da từ ngăn bí mật phía sau, sau khi mở ra, bên trong lộ ra năm cỗ thi thể côn trùng màu lam khô héo.

Những con côn trùng này có bộ dáng dữ tợn, mang khí rất dài, có bốn chân, phần lưng còn có hoa văn tự nhiên như mặt quỷ, vả lại mỗi một cái mặt quỷ đều không giống nhau, có cái giống như khóc, có giống như cười, có giống như phẫn nộ.

Mặc dù cả người chỉ lớn bằng lòng bài tay, nhưng khắp người đầy gai sắc, nhất là cái đuôi, rõ ràng còn có cái miệng.

Có thể thấy bên trong có hàm răng rất nhỏ nhưng vô cùng sắc bén.

Lúc này mặc dù đã chết còn bị phơi khô, thân thể khô quắt, nhưng chỉ cần quét mắt tới, vẫn sẽ bị hình dáng dữ tợn của nó chấn nhiếp tâm thần.

- Quỷ Dục Hấu!
Thần sắc Hứa Thanh hơi động, bước nhanh vài bước đi lên, cẩn thận quan sát một phen, loài Quỷ Dục Hấu này, lúc trước hắn đã từng nghe Bách đại sư nói qua, chỉ sinh tồn ở bên trong biển sâu, ngày bình thường rất hiếm có ở trên thị trường, thuộc về một nhóm độc trùng.

Huyết dịch của nó màu lam, có độc tính cực lớn, nhưng nếu phối hợp điều phối với một chút đồ đặc thù, có thể chế tạo thành thánh dược chữa thương.

Chu Thanh Bằng đang xem xét đan dược trong cửa hàng nghe thấy câu này cũng lướt nhìn qua.

- Ngươi quả nhiên là biết.

Chưởng quầy cười nói, đồng thời càng thêm xem trọng Hứa Thanh, lão biết rõ loại độc trùng này, nhưng coi như là đệ tử của ngọn núi thứ hai, cũng không nhiều người biết về nó.

Vì vậy đáy lòng lão càng thêm hiếu kỳ, tên thiếu niên tuấn lãng trước mắt này, đến cùng học được những tri thức dược đạo không tầm thường này từ đâu.

- Bán thế nào?

Hứa Thanh động tâm, hỏi lão chưởng quầy.

- Không dám bán.

Chưởng quầy ho khan một tiếng, đang muốn thu hồi Qủy Dục Hấu, thấy ánh mắt Hứa Thanh thủy chung rơi vào túi da chứa độc trùng, giống như rất không nỡ, vì vậy cười giải thích.

- Đây là lão bản (chủ) của ta phải hao phí tâm huyết rất lớn khiến cho người lấy tới, hôm nay mới được đưa tới, một hồi nữa lão bản sẽ tới lấy, ta làm sao dám bán!  
Chỉ lấy ra cho ngươi tán thưởng một chút, dẫu sao cái đồ chơi này cũng là vật hiếm thấy.

Hứa Thanh có chút tiếc nuối, thu hồi ánh mắt, cũng không lập tức xuất ra Bạch Đan, mà đợi một hồi, cho đến khi Chu Thanh Bằng tính tiền rời đi, Hứa Thanh mới đặt túi da cất Bạch Đan của mình lên trên quầy.

- Hôm nay không mua thảo dược, bán đan.

- Hả?
Ánh mắt lão chưởng quầy ngưng tụ, lập tức mở túi da ra, đưa mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Nhiều Bạch Đan như vậy?

Lão cũng không lập tức kiểm tra, mà nghiêm túc rửa sạch sẽ hai tay, sau đó mang theo một bộ bao tay, giơ về phía Hứa Thanh ý bảo cái bao tay sạch sẽ, sau đó mở túi da ra, lấy Bạch Đan bên trong ra.

Sau khi đặt lên trên quầy, bên trong ánh mắt của lão lộ ra vẻ giật mình, bởi vì thật sự là quá nhiều Bạch Đan, hình như trọn vẹn hơn 500 viên, mà từng viên đều vô cùng mượt mà, mùi thuốc đập vào mặt, tràn ngập tiệm thuốc.

Khiến cho không ít khách hàng nơi đây ngửi thấy được mùi vị phải nhìn lại, Hứa Thanh nhíu mày, tay phải nhìn như tự nhiên rơi tới bên cạnh cái túi da chứa que sắt màu đen.

Giờ phút này chưởng quầy cũng cẩn thận kiểm tra đan dược một phen, đáy lòng rất là kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt thật sâu, lão vốn tưởng rằng đối phương tri thức về dược thảo đã là rất ưu tú, nhưng lúc này lão mới biết được, thủ pháp luyện đan của đối phương càng xuất chúng hơn.

Những đan dược này, giống như tự hình thành chỉnh thể vậy, nhìn qua liền biết là chỉ cần một lần duy nhất liền thành công, bên trong chưa từng xuất hiện sơ suất khi luyện chế hai lần, mỗi một viên lại đều trắng nõn và thông suốt, lại ẩn chứa một chút dầu thuốc thiên nhiên, tựa như mỡ dê vậy.

Loại thủ pháp này, cho dù là đệ tử trong ngọn núi thứ hai cũng không phải người nào cũng có, vì vậy sau khi kiểm tra lại một chút, lão chưởng quầy trầm ngâm, cho ra giá cả.

- 10 miếng linh thạch như thế nào?.