Hứa Thanh thở sâu, trong mắt lộ ra kỳ mang, trong lúc khoanh chân, tâm
thần lập tức chìm vào bên trong Kim Ô của chính mình.
Lần này hắn không đi truy tìm hay thử cách biến hóa của Kim Ô nữa, cũng
không đi suy tư lai lịch của Kim Ô cùng với những cái mặt trời trong trí nhớ
kia, tất cả đều bị hắn bóc tách ra khỏi suy nghĩ.
Ở bên trong cảm giác của hắn, giờ phút này tất cả mọi thứ bốn phía cùng với
hết thảy bản thân đều không tồn tại, chỉ có Kim Ô lập lòe ánh lửa ở trong mắt
của hắn.
Thân hình màu đen, hỏa diễm hoa mỹ, trở thành thứ duy nhất hắn thấy.
"Tỉ mỉ mà nói, ngọn lửa này cũng là hư ảo, không có ý nghĩa!"
Theo suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh nổi lên, hắn lập tức cảm giác trong
Kim Ô, hỏa diễm bề ngoài của nó lập tức ảm đạm, bỗng nhiên trực tiếp dập tắt,
không còn tồn tại.
Mà theo hỏa diễm tiêu tán, thân thể Hứa Thanh run lên, Kim Ô dập tắt lửa,
trường hợp như vậy lúc trước hắn chưa bao giờ tiến hành qua, giờ phút này toàn
thân cảm nhận được cơn đau ngấm ngầm, đó là biểu hiện Kim Ô bị thương tổn
do đó ảnh hướng đến Nguyên Anh.
Nếu như đổi thành lúc trước, khi đến một bước này thì Hứa Thanh sẽ không
tiếp tục thử nữa, bởi vì hắn cảm nhận được hành động của mình nguy hiểm.
Nhưng bây giờ đã có Thế Tử chỉ điểm, Hứa Thanh trầm ngâm và tiếp tục
liền đè xuống cảm giác thân thể không khỏe, hắn ngóng nhìn Kim Ô đen nhánh
giống như một con Ô Nha thông thường trước mặt.
Kim Ô run run rẩy rẩy, cũng đang nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn một chút rồi nhíu mày, hắn cảm thấy hình dạng này của
Kim Ô, cũng có chút dư thừa.
Vì vậy tâm niệm vừa động, Kim Ô lập tức toàn thân run lên, tất cả lông vũ
trong khoảnh khắc tan biến, chỉ còn lại có thân thể trụi lủi.
Mà cắn trả một bước này mang đến, cũng càng lộ ra rõ hơn.
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, cưỡng ép nhịn xuống, trực giác của hắn tự nói
với mình, phương hướng lần này không sai, vì vậy hắn liền hung hăng nghiến
răng, đáy lòng hung ác một phen.
Trong nháy mắt tiếp theo Kim Ô nổ vang, trực tiếp nổ tung trước mặt Hứa
Thanh, hóa thành vô số máu thịt hư ảo tứ tán, Hứa Thanh phun ra máu tươi,
nhưng thần thức vào thời khắc này lại hội tụ và tập trung đến mức trước đó
chưa từng có, trực tiếp bao phủ về phía đoàn máu thịt kia.
Trong hiểu biết của hắn, đoàn máu thịt này là do các loại sợi tơ sắc thái giao
hòa cùng một chỗ hình thành, tựa như một chùm đay rối vậy, quấn quanh cùng
một chỗ tạo thành hết thảy biểu tượng.
Mỗi một sợi tơ trong đó đều ẩn chứa một chút linh tính chấn động, Hứa
Thanh cảm nhận được Nguyên Anh của chính mình ở bên trong, cùng với hỏa
diễm Thiên Hỏa Hải, còn có hơn mấy trăm ngàn linh hồn chúng sinh.
Đây đều là những thứ bị Kim Ô thôn phệ cùng với hấp thu tích lũy từ lúc
phát triển cho đến bây giờ.
"Đây như là nước trà trong ví dụ!"
Hứa Thanh thì thào.
"Như vậy tiếp theo, chính là phải tách ra toàn bộ vật chất ở bên trong!"
Ý chí Hứa Thanh khẽ động, máu thịt nhanh chóng giảm bớt, từng sợi tơ bị
bóc tách ném qua một bên, mà tiếng Kim Ô kêu rên thảm thương cũng theo đó
mà vang vọng.
Hứa Thanh phun ra máu tươi, nhưng ánh mắt cố chấp, nghiến răng tiếp tục.
Theo thời gian trôi qua, cả người hắn tựa như nhập ma vậy, quên mất hết
thảy bên ngoài, trong mắt chỉ có Kim Ô không ngừng giảm bớt, cho đến mấy
ngày trôi qua, đay rối do những sợi tơ tạo thành đã thiếu đi chín thành.
Còn sót lại, chỉ có ba sợi.
Một sợi là màu đen, một sợi là màu đỏ, một sợi là màu tím!
"Nước trà, sắp hoàn toàn phân tách vi mô!"
Đáy lòng Hứa Thanh cuộn trào, hắn cảm nhận được màu tím là Nguyên Anh
của mình, màu đỏ đại biểu hỏa diễm, về phần màu đen thì là bổn mạng Kim Ô,
cũng chính là bản chất công pháp Hoàng cấp biến thành.
"Thế Tử chỉ điểm ta, cho dù lá cây thoát ly, nhưng bản nguyên của nó vẫn là
như cũ, vẫn là nhất thể như trước, cho nên vô luận bóc tách như thế nào, thật ra
cũng có thể khôi phục."
Điểm này tuy là Thế Tử chỉ điểm, nhưng trong quá trình bóc tách thì Hứa
Thanh cũng có thể nhận thấy được, hắn cảm giác những sợi tơ bị chính mình
bóc tách kia cũng không hề tan biến, chúng nó vẫn còn.
Bởi vì có ngàn vạn liên hệ, cho nên hắn có thể tâm niệm vừa động, liền bay
nhanh trở về.
Cái này cũng càng lúc càng chứng minh tính chân thật từ chỉ điểm của Thế
Tử.
"Như vậy, trước tiên tước đoạt đi lửa kia!"
Hứa Thanh nghiến răng, hội tụ thần thức, từng chút hút cái sợi tơ màu đỏ
kia ra, quá trình này mang cho Hứa Thanh đau khổ cực lớn, mỗi một tấc đều
khiến toàn thân hắn run rẩy.
Nhưng Hứa Thanh cũng không bỏ qua, vẫn kiên trì tiếp tục.
Mấy ngày trôi qua, khi hắn đang thủy chung đắm chìm trong tu hành, không
biết được trong bảy tám ngày này, theo hắn tu hành thì bên trong tiệm thuốc đã
có chấn động không nhỏ.
Chỗ sau nhà của hắn tràn ngập linh lực chấn động cuồng bạo đến tột cùng,
hóa thành từng sợi tơ vô hình, không ngừng vung vẩy về bát phương, những nơi
đi qua liên tiếp truyền đến âm thanh nổ vang.
Thân thể của hắn, toàn bộ đều là máu tươi!
Quần áo đã bị đốt cháy, đồ đằng Kim Ô trên thân thể đang kêu rên, bức đồ
đằng này, mỗi một nơi đều đang chảy ra máu.
Nhưng những điều ấy vẫn còn không coi vào đâu, trong mấy ngày này khí
tức của Hứa Thanh càng thêm khoa trương, khi thì đột nhiên bộc phát chấn
động kinh khủng, khi thì sinh cơ lại lập tức tan biến.
Mơ hồ trong đó, trong cơ thể hình như có một cỗ lực lượng vô cùng kinh
người đang thức tỉnh.
Lực lượng này giống như là bị Thiên Đạo không cho phép, bị đại lục Vọng
Cổ này bất dung.
Vì vậy ở bên ngoài tiệm thuốc, trên bầu trời Khổ Sinh sơn mạch, bên trong
bảy tám ngày qua thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, âm thanh sấm sét giống
như gào thét, liên tục vang vọng.
Toàn bộ chúng tu Khổ Sinh sơn mạch đều bị chấn động, không biết xảy ra
chuyện gì, mà sấm sét trên bầu trời giống như là đang truyền ra lời nói nào đó
mà người ngoài nghe không hiểu.
Có thể nghe hiểu, hầu như không có.
Nhưng Thế Tử có thể nghe hiểu, cũng chính là có thể nghe hiểu mới khiến
cho lão càng ngày càng giật mình đối với Hứa Thanh.