Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, vừa nuốt đan dược vào, vừa nhớ lại thất bại
lúc trước của chính mình.
"Một Nguyên Anh tam kiếp, căn bản không có khả năng chiến thắng Linh
Tàng, dù đối phương bị phong ấn ở trong hạt châu sẽ có hạn chế, nhưng chênh
lệch giữa song phương cực lớn, không cách nào vượt qua."
"Nhưng mà Thế Tử nói không sai, ta đích xác là không nghiên cứu đào sâu
thật kỹ Nguyên Anh của ta, như Kim Ô này... Sau khi ta biến ảo thành mặt
trời, uy lực của nó rõ ràng tăng lên không ít so với trước kia."
Hứa Thanh thở sâu, hắn có thể cảm nhận được phương hướng của mình có
lẽ không sai.
"Như vậy, ta phải làm như thế nào để đào móc cấp độ càng sâu hơn?"
"Kim Ô, lại rốt cuộc là cái gì tạo thành?"
"Còn nữa, công pháp Hoàng cấp, bản chất của nó là cái gì?"
Hứa Thanh trầm ngâm, tâm thần chìm vào bên trong Kim Ô, đang muốn
tiếp tục quan sát, Linh Nhi bị kích động từ bên ngoài chạy tới, nhỏ giọng mở
miệng.
"Hứa Thanh ca ca, thời gian tuyên bố đan dược chính là hôm nay đấy."
Hứa Thanh nghe vậy mở mắt ra, hắn đã đã quên mất chuyện này, thật tế là
sự tồn tại của Thế Tử khiến cho hắn thoáng cái cải biến từ trong trạng thái an
bình, tiết tấu bỗng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mà vào mấy ngày trước hắn cũng đã luyện chế xong đan dược, vả lại
hiệu quả so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn, nguyền rủa giảm xuống cũng càng
nhiều thêm nữa.
Vì vậy Hứa Thanh nhẹ gật đầu về phía Linh Nhi, lấy tấm gương ra, dẫn theo
Linh Nhi cùng nhau đi vào Nghịch Nguyệt điện.
Giờ phút này bên trong Nghịch Nguyệt điện, tiếng người huyên náo.
Trải qua 10 ngày lên men, việc Đan Cửu đại sư sắp phát bố ra Giải Chú đan
đã truyền khắp toàn bộ Nghịch Nguyệt điện, nhất là Thánh Lạc đại sư rõ ràng
cũng đặt cùng một ngày tuyên bố ra đan mới, việc này hoàn toàn đốt lên tâm
tình của tất cả mọi người bên trong Nghịch Nguyệt điện.
Dưới mắt, mấy vạn tượng thần sừng sững giữa không trung Nghịch Nguyệt
điện, đều đang đợi Hứa Thanh và Thánh Lạc đại sư đến.
Tạo hình bọn họ không đồng nhất, nhưng ánh sáng trên thân đều nồng đậm,
từ xa nhìn lại, tựa như là Ma Thần thời Đỗn Độn Hồng Mông*, khí thế ngất
trời.
Âm thanh nghị luận càng là liên tiếp, xôn xao.
"Không nghĩ tới hôm nay thế mà náo nhiệt như vậy, cũng biết cuối cùng
song phương là như thế nào."
"Cũng là mọi người mong chờ rất cao đối với Giải Nan đan mới cùng với
cái Giải Chú đan kia, điều này cũng không gì đáng trách, nhưng tổng thể mà
nói, ta là không tin Đan Cửu."
Bên trong vô số tiếng nghị luận, còn xen lẫn một chút ngôn từ nhằm vào
giữa những người ủng hộ song phương giận dữ mắng mỏ lẫn nhau.
"Thánh Lạc đại sư đức cao vọng trọng, người nhận được ân huệ đông đảo,
đan đạo càng là không ai bằng, loại đan sư đột nhiên xuất hiện như Đan Cửu
này há lại có thể rung chuyển!"
"Đức cao vọng trọng? Thôi đừng có thổi nữa đi, mỗi một khỏa đan dược của
Thánh Lạc cũng đều cực kỳ đắt đỏ, lão tử năm đó vì một khỏa, cũng đã tiêu
sạch toàn bộ tài nguyên tông môn!"
"Càn rỡ! Nếu như ngươi không có viên thuốc đó, hiện giờ ngươi đã là hài
cốt, còn có thể đứng ở nơi đây phát ngôn bừa bãi hả?"
"Không sai, Thánh Lạc đại sư chính là ân công của ta, ai dám nói xấu đại sư
một câu, liền là địch nhân của ta!"
Thanh âm huyên náo, tranh chấp không ngừng, nhưng tổng thể mà nói cơ hồ
tám phần đều có khuynh hướng về phe Thánh Lạc đại sư, ngôn luận bảo vệ Đan
Cửu thường thường bị dìm ngập bên trong luồng âm sóng.
Nhưng mà, trong này cũng có hai người tùy tùng có thể nói là trung thành
nhất với Đan Cửu đại sư, thanh âm cực lớn, khí thế mười phần.
Một người trong đó, chính là đại hán hàng xóm của Hứa Thanh, gã nhìn
hằm hằm mọi người, thanh âm vang dội.
"Thánh Lạc đại sư mặc dù có thể cứu người một mạng, nhưng khiến người
ta táng gia bại sản, ta cả đời đều là người cơ khổ, vùng vẫy sống sót vốn cũng
không dễ dàng, mà còn phải bị người ta bóc lột như thế ư!"
"Lại nhìn Đan Cửu đại sư, trách trời thương dân, trong lòng từ bi, Giải Nan
đan của hắn chỉ cần 100 giọt máu Thần bộc, chẳng lẽ hắn không biết giá trị Giải
Nan đan sao?"
"Hắn biết rõ!"
"Nhưng lão nhân gia ngài không đành lòng nhìn xem chúng ta như thế, cho
nên mới lấy giá cả gần như là tặng không, để giải thoát đau khổ cho chúng ta!"
Trong âm thanh của đại hán hàng xóm mang theo nồng đậm cảm ơn, vang
vọng bát phương, đồng thời cách đó không xa còn có một cỗ tượng thần phát ra
âm thanh bén nhọn.
"Các ngươi một đám ngu đần này, bị Thánh Lạc tiểu nhi lừa gạt táng gia bại
sản, còn ở nơi đây nâng chân thúi cho lão, Thánh Lạc tiểu nhi kia giàu chảy mỡ,
mà đám người các ngươi, đều là hiếu tử!"
Tượng thần nói chuyện là một pho tượng gầy còm, cầm trong tay một cái
bảo bình, sắc mặt đen nhánh, mọc ra sáu con mắt, giờ phút này sáu con mắt của
y cũng lộ ra vẻ mỉa mai.
Nhất là câu từ ‘hiếu tử’ kia, càng làm cho người bốn phía nghe thấy đều
nhìn hằm hằm qua, thật sự là những lời này của y, quá mức nham hiểm, ý trào
phúng đã đạt đến mức tận cùng.
Mắt thấy mọi người hằm hằm gầm nhẹ nhìn mình, tượng thần sáu mắt giống
như càng đắc ý, tiếp tục mở miệng.
"Đám hiếu tử, các ngươi đang nói cái gì đấy, nói to lên chút, gia gia không
nghe được, đám các ngươi cũng như Tiểu U U có miệng không có não."
Lời của y khiến mọi người bốn phía càng cường liệt nhìn hằm hằm qua, tuy
rằng không biết Tiểu U U là có ý gì, nhưng vừa nghe liền biết không phải là lời
gì hay ho.
Vì vậy càng đưa tới trận giận dữ mắng mỏ lớn hơn.
Một số tùy tùng cùng thờ phụng Đan Cửu đại sư giờ phút này tựa như đã
tìm được tâm phúc, nhao nhao dựa sát vào pho tượng sáu mắt, kết thành một cái
trận doanh nhỏ.
Ngay cả đại hán hàng xóm cũng đều nhìn tới phía y, trong mắt lộ ra khâm
phục.
Gã quen biết đối phương, biết rõ người này trong khoảng thời gian gần đây
mới liên tiếp xuất hiện ở bên trong miếu thờ Đan Cửu đại sư, chỉ là không ngờ
đối phương ngày bình thường không nói một lời, bây giờ vừa mở miệng, rõ
ràng lại sắc bén nham hiểm như vậy.
Vì vậy đáy lòng đại hán cũng cân nhắc người này đã cùng chung chí hướng
đến thế, về sau định phải hảo hảo kết giao một phen.
Mà đúng lúc này, đột nhiên toàn bộ Nghịch Nguyệt Điện chợt chấn động,
thân núi lay động, toàn bộ miếu thờ đều nổ vang, càng có uy áp kinh người từ
trời giáng xuống.
Mọi người đang giận dữ mắng mỏ tranh chấp lập tức nhao nhao dừng lại,
ngẩng đầu nhìn lên.
(*Ma Thần thời Đỗn Độn Hồng Mông: Các đạo hữu có thể đọc một bộ
truyện khác cũng do tại hạ dịch, tên là ‘Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện
Ngàn Năm’ để hiểu hơn về Ma Thần, Hỗn Độn, Hồng Mông)