Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1453: Lão tổ có lễ phép (2)




Tâm thần của bốn vị Linh Tàng chấn động, vây quanh lão tổ rồi nhanh

chóng rời đi, mà trước khi ly khai tòa thổ thành này, gã áo bào trắng tiếp xúc

qua cùng với Hứa Thanh bây giờ mờ mịt vô tận, nhịn không được mở miệng hỏi

một câu.

"Lão tổ, tên tiểu tặc kia..."

Không đợi lời của gã nói xong, lão tổ chợt quay đầu giơ lên vung tay lên,

oanh một tiếng, gã áo bào trắng này phun ra máu tươi, trực tiếp bị đánh bay

văng thật xa, rơi xuống đất ngất đi.

"Đó là đại sư, ta xem ai dám hô loạn!"

Lão tổ cả giận nói.

Tộc nhân bộ tộc Thủ Phong bốn phía lạnh run, đáy lòng kinh nghi bất định,

lão tổ bay lên trên không đi xa, rất nhanh mấy nghìn thân ảnh của bộ tộc bọn họ

liền vội vã cách xa thổ thành, dung nhập vào trong gió, nhanh chóng bay trở về.

Một màn như thế, khiến cho những thế lực khắp nơi ngoài thành trì chú ý

đến việc này cũng không khỏi hít vào một hơi thật sâu, đáy lòng dấy lên sóng

lớn động trời, từng người không khỏi nhìn về tiệm thuốc nhỏ.

"Tình huống là như thế nào!!"

"Không phải ta nhìn lầm rồi chứ, hay là xuất hiện ảo giác, tại sao ta lại cảm

thấy lão tổ Thủ Phong tộc kia lúc ra ngoài, thân thể lại đang run cầm cập..."

"Đây là đã trải qua cái gì? Tại sao lúc lão tổ bộ tộc Thủ Phong này đi vào

còn rất ngạo nghễ, lúc đi ra lại trở thành như vậy!"

"Tiệm thuốc này….Không bình thường!!"

Âm thanh hít sâu nhiều lần truyền ra bên ngoài thổ thành, vô số ánh mắt

mang theo kiêng kị, thu hồi khỏi tiệm thuốc, không dám nhìn nhiều.

Sự tình hôm nay, khiến cho tất cả bọn họ cảm giác không thể tưởng tượng

nổi.

Mà loại thần bí đến mức không cách nào tin này, liền hóa thành hoảng sợ

mãnh liệt, tiếp theo là dẫn tới hiếu kỳ đối với tiệm thuốc ấy, cũng đạt đến cực

hạn.

"Bên trong…Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người trong lòng run sợ, không dám lưu lại, rất nhanh liền nhao nhao

rời khỏi.

Mà giờ khắc này bên trong tiệm thuốc, hết thảy vẫn như thường.

Nhưng mà nhiều hơn mười cái túi trữ vật, Linh Nhi đang hưng phấn kiểm

kê, những người khác cũng đều vây tới, tò mò xem xét.

U Tinh cười lạnh, tiếp tục nấu nước.

Ninh Viêm thở dài, lau chùi lại nơi mặt đất bị giẫm qua, những ngày này gã

không ngừng làm công việc giữ gìn sạch sẽ, đã dần hình thành tính cách thích

sạch sẽ, mỗi lần thấy nơi bẩn bẩn là toàn thân liền cảm thấy không được tự

nhiên, muốn lập tức cầm khăn tới lau sạch, như vậy mới có thể thoải mái, Thế

Tử thì cười ha hả, vuốt vuốt hai cái hạt châu trong tay.

Một cái trong đó, vẫn là Hắc Đồng thượng nhân như cũ, mà nhiều thêm cái

thứ hai, bên trong cũng có gương mặt, chính là lão tổ Thủ Phong kia.

Chỉ bất quá không phải toàn bộ, mà là một đám mệnh hồn.

Về phần Hứa Thanh, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề xuất hiện qua, một

mực ở sau nhà chữa thương.

Mà Trần Phàm Trác, giờ phút này vô cùng cung kính, cẩn thận thăm hỏi mọi

người, lúc này mới cáo lui ra ngoài, nhưng mà trước khi đi, Linh Nhi vẫn từ

trong những túi trữ vật kia lấy ra một chút bảo bối, đưa cho Trần Phàm Trác.

Trần Phàm Trác kích động, liên tục cảm tạ.

Thời gian cũng cứ như vậy trôi qua, lão tổ Thủ Phong tộc vì biểu đạt áy náy

khi quấy rầy, trong túi trữ vật chuyển giao tới có không ít thứ tốt, vô luận là linh

thạch hay là đan dược, hoặc là pháp khí, đều rất không tầm thường.

Đang lúc mọi người phân phối chia của, Thế Tử đi vào sau nhà chỗ Hứa

Thanh đả tọa.

Hứa Thanh ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy bái kiến.

Thế Tử khoát tay chặn lại, xuất ra một cái bình thuốc, ném cho Hứa Thanh.

"Cái này chính là Thần Hồn đan mà tiểu bằng hữu kia vừa vặn tới hiếu kính,

tổng cộng mười khỏa, sau khi ngươi ăn một khỏa, thương thế liền không cần

khôi phục lâu như vậy nữa."

"Còn lại chín khỏa, cũng rất thích hợp để ngươi chữa thương lần tiếp theo."

(bach-ngoc-sach.vip)

Hứa Thanh nghe vậy liền lặng lẽ tiếp nhận, sau khi mở ra để nhìn, lấy tạo

nghệ đan đạo của hắn, lập tức liền phân biệt ra được đan này không tầm thường,

dược hiệu là chuyên môn nhằm vào thương thế linh hồn.

Loại đan dược này giá trị xa xỉ, vả lại hiếm thấy.

Hứa Thanh không chần chờ, lấy ra một viên đặt vào trong miệng, theo đan

dược hòa tan, một cỗ sóng nhiệt trực tiếp bộc phát trong miệng hắn, nhưng

không có khuếch tán toàn thân mà là bay thẳng đến thức hải.

Trong nháy mắt tiếp theo thức hải của Hứa Thanh nổ vang, dường như xuất

hiện núi lửa phun trào, chạm đến linh hồn, trong lúc từng trận nhiệt nồng tràn

ngập, linh hồn của hắn từ nguyên bản ảm đạm, nhanh chóng trở nên rõ ràng,

cho đến một lát sau, chẳng những thương thế khỏi hẳn, càng là có chỗ tăng

trưởng.

Hứa Thanh thay đổi sắc mặt, lúc hắn mở hai mắt ra thì Thế Tử bình tĩnh mở

miệng.

"Nếu như đã khôi phục, như vậy hiện giờ liền bắt đầu tiếp tục rèn luyện đối

với ngươi."

"Hứa Thanh, năng lực trên người của ngươi hỗn loạn, ngươi căn bản không

có đào móc cùng với lý giải thật sâu từng cái, nhưng trên thực tế nếu như ngươi

có thể cảm ngộ đến chiều sâu của bọn nó, như vậy chiến lực của ngươi sẽ tăng

nhanh vượt bậc!"

Trong mắt Thế Tử có thâm ý, truyền ra lời nói trầm thấp.

"Như vậy tiếp theo, nếu lấy phương thức tuần tự mà tiến, ngươi phát triển

quá chậm, cho nên ngươi phải bức mình đến mức tận cùng, chỉ có ở trong thời

khắc sinh tử, ngươi mới biết được mình có bao nhiêu tiềm lực."

"Lần này ta không dẫn ngươi đi Hồng Nguyệt Thần Điện nữa, ta cho ngươi

thời gian 10 ngày, ngươi dung nhập Nguyên Anh Kim Ô vào bên trong hạt châu

này, đi đấu một trận cùng tiểu tử bên trong."

Thế Tử nói xong, đưa hạt châu phong ấn Hắc Đồng thượng nhân cho Hứa

Thanh.

"Ngươi chỉ được dùng Nguyên Anh Kim Ô, bên trong sinh tử đi đào móc ra

cấp độ biến hóa càng sâu hơn của nó!"

"Ngươi có chín lần cơ hội tử vong, sau khi bị thương có thể dùng đan dược

chữa thương, nhưng chỉ có chín lần."

"Lão phu đã đáp ứng tiểu tử bên trong, cho phép gã có thể bắt đầu vào lần

thứ mười, có thể trực tiếp nuốt Nguyên Anh Kim Ô của ngươi, một khi làm

được thì ta sẽ cho gã tự do."

"Cho nên, ngươi phải cảm ngộ biến hóa tầng sâu của Nguyên Anh Kim Ô

của ngươi, đắp nặn ra đòn sát thủ của chính mình, hoặc là... ngươi sẽ vĩnh viễn

mất đi Nguyên Anh Kim Ô."

"Hết thảy, xem vận mệnh của ngươi."

Ánh mắt Thế Tử thâm sâu, nói xong liền quay người rời đi.

Hứa Thanh lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, cầm lấy hạt châu trong tay, trong ánh mắt

lộ ra tinh mang, hồi lâu sau hắn bỗng nhiên mở miệng.

"Kim Ô."

Trong thời gian ngắn, trên đỉnh đầu Hứa Thanh liền lập lòe hắc quang, Kim

Ô từ trong xông ra, hỏa diễm chảy xuôi trên người, tản mát ra cảm giác thần

thánh, Hứa Thanh dung nhập tâm thần vào đó, hai mắt Kim Ô liền lộ ra linh

động, bay thẳng đến hạt châu