Trong Thanh Sa đại mạc, bộ tộc Thủ Phong rất thần bí.
Ngày bình thường tộc nhân bộ tộc này rất ít khi ra ngoài, đối với tu sĩ Thanh
Sa đại mạc mà nói, phần lớn là nghe đồn, chân chính nhìn thấy không nhiều
lắm.
Chỉ là khi hoàn cảnh bị lực lượng đến từ bên ngoài Thanh Sa đại mạc phá
hư trên phạm vi lớn, bộ tộc này mới có thể lấy thái độ thủ hộ đại mạc mà xuất
hiện, ngăn cản và hóa giải nguồn cơn phá hoại hay gây rối đối với đại mạc.
Mà thủ đoạn của bọn họ lại càng vô cùng quỷ dị, có được rất nhiều lực
lượng cổ xưa, dù là Quy Hư gặp phải cũng phải đau đầu.
Cho nên dần dà, mọi người liền dụng hai chữ Thủ Mạc để xưng hô đối với
bộ tộc này.
Nhưng trên thực tế, ở trong tộc quần của mình, bọn họ tự xưng là Thủ
Phong.
Thủ hộ không phải là đại mạc, mà là gió ở bên trong mảnh đại mạc này.
Sở dĩ ngăn cản sự phá hư hoàn cảnh của đại mạc, cũng là bởi vì nếu hoàn
cảnh bị cải biến, sẽ ảnh hưởng tới những luồng gió thổi đến.
Vì vậy mỗi khi gió xanh đổi màu, có bão cát màu trắng tràn ngập đầy trời,
thân ảnh bộ tộc này cũng sẽ xuất hiện, tựa như nghênh đón, cũng giống như là
truy tìm quỹ tích của gió.
Về phần nhân quả hay khởi điểm, đã tiêu tán ở trong lịch sử, người ngoài
hầu như cũng không biết, cho nên bộ tộc Thủ Phong ở trong toàn bộ Thanh Sa
đại mạc này, đã trở nên rất đặc thù.
Mà bọn họ lúc trước phát ra truy nã đối với Hứa Thanh, cũng đã đưa tới
chấn động không nhỏ, tộc này hứa hẹn, phàm là người cung cấp manh mối, đều
sẽ thu được lệnh bài của bộ tộc bọn họ.
Cầm lệnh bài ấy, lúc gió trắng quét đến sẽ được miễn tử vong.
Cái ban thưởng đó, đủ để cho rất nhiều kỳ nhân động tâm.
Mà hôm nay, mặc dù Hứa Thanh đã ra tay ẩn nấp, nhưng thế gian này không
ít kỳ nhân, đúng là vẫn còn có người dùng một chút phương pháp không biết,
phỏng đoán ra dấu vết để lại.
Vì vậy liền có việc bộ tộc Thủ Phong xuất động lần này.
Vì muốn hiển lộ rõ ràng uy nghiêm của bản thân tộc quần, tộc này tự nhiên
không muốn giữ kín hành tung xuất kích của mình, bọn họ lựa chọn gióng trống
khua chiêng, khí thế như cầu vồng.
Tất cả điều này liền dẫn đến không ít thế lực bên trong Khổ Sinh sơn mạch
đều có chỗ phát hiện, nhất là các tông môn bốn phía thổ thành lại càng có được
cảm thụ sâu sắc, hoặc là tản ra thần thức, hoặc là chính mình tới gần thổ thành
để hóng chuyện.
Giờ phút này bọn họ nhìn qua những thân ảnh mơ hồ ở giữa bão cát màu
trắng trong thiên địa, nhao nhao hấp khí.
"Gió xanh bởi vì bão cát màu trắng mà đổi màu, đây là tộc quần thần bí xuất
hiện trong gió trắng ở sa mạc!"
"Ta đã nghe nói qua về tộc này.... Lúc trước bọn họ đã phát ra một lệnh
truy nã."
"Hình như là có người đánh cắp thánh vật của bộ tộc bọn họ..."
"Nhìn bộ dạng như vậy, kẻ ăn cắp kia chính là ẩn thân ở bên trong tòa thổ
thành đó?"
Từng đạo thân ảnh tu sĩ xuất hiện ở bốn phía thổ thành, từng người ngưng
thần chú ý, thần sắc có hoảng sợ, có cười lạnh, còn có người nổi lên tâm tư
khác.
"Đạo tặc này chết chắc rồi, làm gì không làm, lại đi trêu chọc vào bộ tộc
Thủ Phong này."
"Ta đã từng thấy một chút miêu tả đối với cái tộc này ở trong điển tịch, nghe
nói cả đám bọn họ đều cực kỳ hung tàn, vả lại hành động vô cùng bá đạo."
"Nhưng nghe nói, bọn họ rất giàu có?"
Bên trong đông đảo thân ảnh cùng với thần thức chú ý, thổ thành trong đêm
khuya là một mảnh tĩnh mịch, uy áp đến từ bầu trời cùng với làn gió xanh xen
lẫn trắng kia không ngừng ập tới, tạo thành áp lực bản năng với sinh mệnh, bao
phủ trong lòng Mộc Đạo Tử cùng với thủ hạ cải trang thành cư dân.
Những tu sĩ cấp thấp này, từng người lạnh run ở yên trong phòng, không
dám nhúc nhích chút nào.
Chỉ có tiệm thuốc bên trong thổ thành là cháy đèn sáng lửa ở trong đêm tối,
trở thành chỗ ấm áp và gây chú ý duy nhất bên trong tòa thổ thành.
Mà lúc này bên trong tiệm thuốc, Ninh Viêm vô cùng buồn chán lau sàn, Lý
Hữu Phỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên ngoài, không có chút xúi quan tâm nào, ra
tay giúp đỡ Ninh Viêm.
Mà Ngô Kiếm Vu đang nằm chỏng vó ở phía xa, hai mắt khép kín, đang cân
nhắc tới thơ từ mới khi ngày mai mở cửa tiệm.
Linh Nhi cúi đầu ở bên quầy hàng, lạch cạch lạch cạch sử dụng bàn tính,
đang tính toán tiền lời ngày hôm nay, thi thoảng dừng lại để ghi chép, nhìn vẻ
mặt của nàng rất là thích thú.
Đội trưởng đứng ở bên cạnh, tựa như thần giữ cửa, y đồng dạng cũng đã
nhận ra tình huống bên ngoài, nhưng so sánh cùng cái này, nhìn chằm chằm U
Tinh làm việc mới là niềm vui thú của đội trưởng lúc này, vì vậy y vẫn không
nhúc nhích, chăm chú quan sát U Tinh đang nấu nước.
U Tinh bị nhìn đến nổi cáu, quay lại hằm hằm nhìn Trần Nhị Ngưu.
"Làm cho tốt vào, nếu không ta kêu tướng công của ngươi đi ra đấy!" Đội
trưởng trừng mắt.
Toàn thân U Tinh chấn động, nghĩ đến mình lúc trước triền miên cùng với
vật ác tâm hôi thối như vậy, trái tim của ả liền sôi trào đến cực hạn.
Giờ phút này trong mắt U Tinh tràn ngập sát cơ, nhìn chằm chằm Trần Nhị
Ngưu, trong lòng ả bây giờ, mức độ đáng giận của Trần Nhị Ngưu đã vượt qua
tất cả mọi người, so sánh phía dưới, ả đã không còn cừu hận gì với Hứa Thanh
nữa rồi, mà tập trung toàn bộ vào trên người Trần Nhị Ngưu.
(Bản dịch này được đăng duy nhất tại nền tảng Bạch-Ngọc-Sách,
bachngocsach.vip)
"Nhìn cái gì đấy, ngày ngày chỉ biết lười biếng, nước đã sôi, còn không đi
pha trà cho gia gia!" Đội trưởng hừ một tiếng.
U Tinh cực kỳ phẫn nộ, nhưng vẫn phải thu hồi ánh mắt, cầm lấy ấm trà đi
về phía Thế Tử ngồi cách đó không xa đang quan sát mầm nhỏ, thời điểm tới
gần, ả theo bản năng đè xuống hết thảy cảm xúc, biến thành nhu thuận, bước
nhẹ đến và bắt đầu pha trà.
Đội trưởng mắt thấy một màn này, đáy lòng cười ngạo nghễ, đang muốn mở
miệng, nhưng vào lúc này bên ngoài cửa lớn của tiệm thuốc truyền đến tiếng gõ.
Ngô Kiếm Vu nhíu mày, âm thanh này đã cắt đứt mạch suy nghĩ thi từ của y,
vì vậy phất tay mở cửa tiệm thuốc, không kiên nhẫn nhìn sang.
"Đại sư!"
Theo cửa tiệm thuốc mở ra, thân ảnh Trần Phàm Trác cấp tốc vọt tới, vẻ mặt
của y rất kinh hoảng, trong mắt lo lắng, một khắc bước vào liền nhanh chóng
bái kiến về bốn phía, sau đó nhìn về phía sau nhà, hô to một tiếng.
"Đại sư, việc lớn không tốt, bộ tộc Thủ Phong....."