Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1439: Tiệm thuốc nhỏ ấm áp (3)




Chỉ có Linh Nhi cùng Lý Hữu Phỉ là ăn nhiều nhất, người sau là liên tục

nịnh hót, người phía trước thì là ánh mắt tỏa sáng.

"Hóa ra Hứa Thanh ca ca nấu ăn lại ngon như vậy nha." Linh Nhi trừng mắt

nhìn, cảm thấy có lẽ bản thân mình còn nấu tốt hơn, vì vậy cân nhắc qua mấy

ngày nữa mình cũng sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người thưởng thức.

Đang nghĩ như vậy, Thế Tử bên đó nhấp một hớp cá canh.

"Hứa Thanh, thủ pháp nấu nướng này của ngươi, hẳn là đến từ trù nghệ

phương nam đúng không, mùi vị món canh này có chút đặc biệt, nguyên bản

phải là canh rắn mới chuẩn vị chứ hả? Thay đổi cá làm nguyên liệu nấu, độ tươi

từ thịt và vị ngọt từ xương hơi kém một chút."

Nghe câu đó thì thân thể Linh Nhi lập tức như bị đơ lại, cứng đờ.

"Còn có món da cá này, cũng có thể là da rắn, thịt cũng như thế, ngươi đây

là dùng phương pháp nấu rắn, dùng để làm tiệc cá đi."

Sau khi Thế Tử nhấm nháp, liền trêu ghẹo nhìn Hứa Thanh cùng Linh Nhi.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thế Tử, trầm mặc.

Linh Nhi thì hít vào một hơi, trong mắt lộ ra hoảng sợ, theo bản năng nhích

tới gần Hứa Thanh một chút, vội vàng mở miệng.

"Hứa Thanh ca ca, rắn ăn không ngon đâu, còn rất là khó ăn."

Hứa Thanh gật đầu.

Thế Tử nghe vậy nở nụ cười, giờ phút này lão không hề có uy nghiêm của

Thế Tử, bộ dạng như là một lão gia gia, rất là hòa ái hiền lành.

Mọi người tiếp tục ăn cơm, mà theo một bữa cơm này kết thúc, đáy lòng

mọi người cũng dần dần chân chính thích ứng sinh hoạt cùng một chỗ với Uẩn

Thần.

U Tinh rửa chén, một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tiệm thuốc đóng cửa nửa năm rốt cuộc trọng tân khai trương, trước kia mở

ra cửa lớn chính là Linh Nhi, nhưng hôm nay khác biệt, người mở cửa là Ngô

Kiếm Vu.

Ngô Kiếm Vu mặc trường bào thô sơ, sau khi chỉnh lý tấm ván gỗ xong, y

cũng chưa có trở vào mà đứng ở cửa ra vào, sắc mặt biến hóa vài cái, cuối cùng

nghiến răng, lớn tiếng mở miệng.

"Nửa năm nhoáng qua nhật nguyệt mới, hôm nay tiểu điếm lại mở ra, nam

lai bắc vãng mau mau nhìn, Bạch Đan một đồng đưa tới khách!"

Giọng nói vang vọng, truyền khắp bốn phương.

Đây chính là đề nghị của đội trưởng, y cảm thấy cái tiệm thuốc này của nhà

mình, thiếu một người tiếp khách, mà Ngô Kiếm Vu dĩ nhiên là thích hợp nhất.

Giờ phút này, theo Ngô Kiếm Vu mở miệng, cư dân bốn phía nhao nhao run

rẩy bước ra, nhìn về phía Ngô Kiếm Vu, cũng nhìn thấy bên trong tiệm thuốc có

một tiểu nhị khá mập mạp đang không ngừng lau chùi trong đó.

Tiểu nhị này nhìn rất kỳ quái, bụng rất lớn, hình như bên trong quần áo quấn

lấy thứ gì đó.

Mà bên cạnh là Lý Hữu Phỉ, địa vị quyết định chức vụ, địa vị của lão thấp

nhất, cho nên chỉ có tư cách làm việc lặt vặt trong tiệm thuốc.

Bên kia, là đội trưởng.

Y tự an bài chức vị cho mình là hộ vệ!

"Tiệm thuốc chúng ta mở trong Khổ Sinh sơn mạch nguy hiểm trùng trùng

điệp điệp, đối mặt với những tu sĩ cùng hung cực ác kia, nhất định phải có hộ

vệ, để thủ hộ tiểu điếm chúng ta thái bình."

Đây chính là tuyên ngôn nhậm chức của đội trưởng.

Về phần Thế Tử lão gia gia tự nhiên là lão chưởng quỹ rồi, lão cầm một cái

hạt châu trong tay, cười ha hả nhìn tiệm thuốc, bên trong hạt châu phong ấn một

người, thỉnh thoảng sẽ hiện ra gương mặt trong đó, chính là vị Hắc Đồng

thượng nhân kia.

Hứa Thanh vẫn là đan sư như cũ, Linh Nhi tiếp tục tính sổ sách, nàng ưa

thích làm việc này.

Ngoài những điều ấy ra, bên trong tiệm thuốc trọng tân khai trương này còn

nhiều hơn một nha hoàn chuyên môn hầu hạ lão chưởng quỹ, ả là U Tinh... Mà

sinh ý, nếu so với lúc trước còn nồng nhiệt hơn, ngày đầu tiên khai trương liền

có hơn hai trăm người cầm lấy linh tệ cung kính mua sắm Bạch Đan, khiến cho

Linh Nhi tính toán cũng cần gia tăng một ít thời gian.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.

Hứa Thanh mỗi ngày ngoại trừ tu hành, chính là nghiên cứu nguyền rủa, mà

Ngô Kiếm Vu cũng thích ứng chức vị của mình, mỗi ngày đều đứng ở bên ngoài

ngâm thơ không cùng một dạng, cũng là trải qua sinh hoạt vô cùng tự tại.

Ninh Viêm thỉnh thoảng mệt mỏi, ngồi trên khung cửa nghe thơ của Ngô

Kiếm Vu, hưởng thụ an bình nơi đây, đồng thời trong lúc bất tri bất giác, gã

phát hiện nhiều khi mình rõ ràng có thể nghe hiểu được.

Phát hiện này, khiến cho đáy lòng của gã nổi lên một chút kinh hoảng.

Mà Lý Hữu Phỉ là cực khổ nhất trong đám người, lão vừa làm việc lặt vặt,

vừa còn phải hạ lệnh cho Mộc Đạo Tử phía ngoài, để cho bọn họ đừng có đóng

giả mà tệ như vậy nữa, từng người đệ tử tới đều bị dọa sợ chân cũng như nhũn

ra, cái này quá khó coi, phải cố gắng kiềm chế để diễn cho tốt, hoặc phải tìm

khách từ nơi khác đến đây để sinh ý được tự nhiên.

Lại nhắc về đội trưởng, mỗi ngày y đều ôm cánh tay, cầm lấy một thanh

trường kiếm đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn toàn bộ khách nhân, một bộ giống

như là cao thủ.

Về phần U Tinh... Bởi vì lão gia gia thích uống trà, ngày bình thường còn

thích trêu chọc chim, cho nên công tác của ả chính là pha trà rót nước, thuận

tiện hầu hạ Anh Vũ.

Một màn như vậy, chính là sinh hoạt thường ngày ở bên trong tiệm thuốc

nhỏ này.