Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1437: Tiệm thuốc nhỏ ấm áp (1)




Đôi mắt Mộc Đạo Tử trợn to, ánh mắt gã lộ ra vẻ mờ mịt, cả người đứng

ngơ ngác ở chỗ đó, kinh ngạc nhìn người đang phun máu, cảm thấy có chút

không chân thực.

Trong lòng gã, đối phương hẳn là vô cùng cường đại mới đúng.

"Cái này... Đây là có chuyện gì..."

Mộc Đạo Tử run rẩy, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập vô cùng, chỉ

cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể cũng bắt đầu bủn rủn, gã không cách nào

tưởng tượng tất cả đến cùng tại sao lại là như vậy, cũng không có cách nào hiểu

được người mà chỉ cần liếc mắt liền có thể khiến cho Hắc Đồng thượng nhân

trở thành như thế, sẽ có tu vi gì.

Càng không rõ, người như vậy tại sao lại đến tìm mình, chính mình cũng

không có đắc tội cường giả nào cơ mà.

Trong lúc gã hoàn toàn lờ mờ và sững sờ, Lý Hữu Phỉ thở dài.

Mặc dù đối phương phản bội sư môn, nhưng dù sao cũng từng là đệ tử của

mình, vì vậy lão liền tiến lên một phát bắt được Mộc Đạo Tử, cất bước đến

trước mặt Hứa Thanh, nắm gã lên và nhanh chóng giơ bàn tay.

Một tát rồi lại một tát, trực tiếp đánh cho khuôn mặt và thân thể Mộc Đạo

Tử hoàn toàn biến dạng, Lý Hữu Phỉ thần sắc cung kính, mở miệng hỏi Hứa

Thanh.

"Đại sư, ý ngài có muốn giết hay không?"

Những lời này vừa ra, Mộc Đạo Tử lập tức tỉnh lại từ trạng thái lờ mờ đình

trệ, cảm giác đau đớn hiện ra toàn thân, nhưng cũng không dám kêu rên, mà run

giọng mở miệng.

"Sư... Sư tôn, chỗ này phải chăng có hiểu lầm, ta ta... Ta không có đắc tội

với vị này mà."

"Tiệm thuốc trong thổ thành, là người của ngươi hủy đúng không?" Lý Hữu

Phỉ nhìn hằm hằm nghiệt đồ, nghiến răng mở miệng.

"Tiệm thuốc?" Toàn thân Mộc Đạo Tử run lên, trong mắt mờ mịt, trong

nháy mắt tiếp theo liền nhớ tới cái tiệm thuốc trong thổ thành kia, đôi mắt của

gã chợt trợn to, trong đầu lập tức nổ vang.

Gã nhớ ra rồi, trong thổ thành có một cái tiệm thuốc, Trần Phàm Trác đã

từng nhắc nhở mình không nên động vào.

Nhưng mình lại không nghe...

"Sao lại như thế, đó là tiệm thuốc gì, sao có thể như vậy....."

Mộc Đạo Tử hối hận vô cùng, càng đã bao hàm sợ hãi và tuyệt vọng, giờ

phút này cảm xúc chấn động kịch liệt, hơn nữa bị Lý Hữu Phỉ đánh không nhẹ,

trực tiếp liền đã hôn mê.

Lý Hữu Phỉ nhìn biểu cảm Mộc Đạo Tử, nhớ tới thời gian mình đã dạy bảo

đối phương, đáy lòng thở dài, vì vậy đưa mắt mang theo cầu khẩn nhìn về phía

Hứa Thanh, lão biết cái tên đã từng là đồ nhi này, sinh tử của gã chỉ ở một cái ý

niệm trong đầu Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn thấy được Lý Hữu Phỉ cầu khẩn, ánh mắt đảo qua Mộc Đạo

Tử hôn mê, bình tĩnh mở miệng.

"Một canh giờ, khôi phục nguyên dạng."

Lý Hữu Phỉ thở phào, cảm kích cúi đầu về phía Hứa Thanh, đập tỉnh Mộc

Đạo Tử đại nạn không chết, xách theo gã bay nhanh rời đi.

Một lúc lâu sau, sau khi biết được bộ phận chân tướng, Mộc Đạo Tử hoảng

sợ, gã điên cuồng gào thét chỉ huy tất cả mọi người trong thế lực ra sức, tiệm

thuốc nhỏ của Hứa Thanh đã phục hồi như cũ.

Không chỉ là tiệm thuốc, toàn bộ hết thảy kiến trúc khác trong thổ thành

cũng đều được khôi phục thành bộ dáng nguyên bản.

Loại tốc độ này, có thể thấy được mỗi người cũng đều liều mạng toàn lực,

không dám chậm trễ nửa điểm.

Nhất là vì để bên trong tiệm thuốc cũng giống như lúc ban đầu, Lý Hữu Phỉ

còn đi tìm Trần Phàm Trác, dù sao đối phương đã đi vào tiệm thuốc, biết được

bộ dạng bên trong, vì vậy dưới Trần Phàm Trác chỉ điểm, tiệm thuốc khôi phục

nguyên dạng cơ bản.

Thậm chí bảng hiệu cũng được đóng sửa lại, còn có tấm ván gỗ thông báo

tạm nghỉ Hứa Thanh treo lên trên cửa trước khi đi cũng tương tự như vậy.

Về phần cư dân... Dưới sự yêu cầu của Lý Hữu Phỉ, những người dưới

trướng Mộc Đạo Tử từng tên đều run rẩy mà cải trang thành cư dân.

Mộc Đạo Tử cũng tương tự ở bên trong.

Không thể không nói, từ loại trình độ nào đó, cũng coi như biến nơi đây với

tư cách sơn môn, chỉ là một hình thức khác.

Vì vậy dưới mọi người dụng tâm đồng hành, Thanh Linh đường lần nữa

xuất hiện ở trong thổ thành.

Giờ phút này, Hứa Thanh đứng bên ngoài tiệm thuốc nhỏ, nhìn qua hoàn

cảnh quen thuộc trước mắt, tâm tình trầm tĩnh lại, cúi đầu về phía Thế Tử bên

cạnh.

"Đa tạ lão gia gia, trước mời lão nhân gia ngài vào nghỉ ngơi."

Linh Nhi ở bên cũng là vừa lòng thoả ý, ngây thơ nói với Thế Tử.

"Thật cảm tạ lão gia gia giúp ta cùng Hứa Thanh ca ca xây dựng lại tiệm

thuốc."

Thế Tử nở nụ cười, chú ý đến trên tiệm thuốc, chắp tay ra sau lưng đi vào.

Hứa Thanh đi theo sau.

Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu quét mắt nhìn Lý Hữu Phỉ một bên giờ phút

này trán vẫn còn đổ mồ hôi, vỗ vỗ bờ vai của lão, cất bước đi vào.

Mới vừa vào tới, Linh Nhi liền nhiệt tình giới thiệu tiệm thuốc của mình với

Thế Tử.

"Lão gia gia, chỗ đó là phía sau nhà, trước kia Hứa Thanh ca ca đều ở bên

trong luyện đan, còn ta ở quầy hàng nơi đây tính toán."

"Sinh ý vừa vặn rất tốt á."

Linh Nhi nói xong, lấy mầm tiểu thảo ra, đặt ở tại chỗ.

"Còn có nó nữa, nó gọi là mầm nhỏ, rất đáng yêu, ngày bình thường vui vẻ

liền khiêu vũ."

Anh Vũ lập tức nhìn kỹ tới.

Tiểu thảo run rẩy, cố gắng chập chờn.

Lúc Linh Nhi giới thiệu nơi đây, đội trưởng cũng quan sát chung quanh,

nhìn chỗ này một chút chỗ kia một lát, khẽ mở miệng nói với Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, cửa hàng này hơi nhỏ nha, có thể ở nhiều người như vậy sao?"

Lý Hữu Phỉ ở phía sau nghe nói như thế, vội vàng xuất ra ngọc giản triệu

hoán nhân thủ, rất nhanh, "cư dân" bốn phía đã đến, đả thông phòng hai bên

tiệm thuốc, khiến quy mô tiệm thuốc thoáng cái mở rộng gấp mấy lần.