"Hứa Thanh."
Thế Tử nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi có biết tại sao Hồng Nguyệt Thần Điện ra ngoài đều đặt ở trên một
chút bộ phận cơ thể không?"
Hứa Thanh lắc đầu.
Thế Tử nở nụ cười, trong mắt mang theo thâm ý, nhìn qua phía đội trưởng.
"Nhị Ngưu, ngươi biết không?"
"Lão gia gia, ta cũng không biết nha...." Đội trưởng vừa nói xong, thấy hai
ngón tay Thế Tử dùng sức bóp con mắt kia, thậm chí còn sắp bóp nó nghiến ra
rồi, y vội vàng nghiêm mặt, nghiêm nghị mở miệng.
"Lão gia gia, ta nhớ ra rồi!"
"A?" Thế Tử cười nhạt.
Hứa Thanh cũng chú ý đến trên người đội trưởng, về phần đám người Ninh
Viêm, càng là nhanh chóng nhìn lại.
Đội trưởng thở sâu, vẻ mặt ngưng trọng.
"Trước kia ta đã từng thấy trong một chút tư liệu, hình như là có một người
thiên kiêu tuyệt thế oai hùng phi phàm tuấn tú bức người, vô cùng vĩ đại giống
như anh hùng, người này thương trời xót dân, lòng mang chúng sinh, mắt thấy
vạn vật buồn rầu, y rõ ràng có thể chỉ lo thân mình, cuối cùng lại dứt khoát kiên
quyết!"
"Y vì ánh sáng trong lòng, vì linh hồn chính nghĩa, vì tương lai vạn vật, vì
giải cứu chúng sinh khỏi biển lửa, lựa chọn đi tới bình nguyên Chư Thần đánh
một trận cùng Xích Mẫu!"
"Trận chiến ấy, Vọng Cổ vang động, tinh không rung động lắc lư, thiên địa
rên rỉ, vị thiên kiêu phi phàm siêu phàm tràn đầy dũng khí cùng chính nghĩa
này, đại chiến 300 năm cùng Xích Mẫu vô cùng tà ác!"
"300 năm kia thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, chấn động cực lớn
truyền khắp toàn bộ tinh không, vô số Thần Linh thay đổi sắc mặt, vô số chúng
sinh cầu nguyện cho y, nhưng trời cao đố kỵ anh tài, những tên đồng đội của y
vào thời khắc mấu chốt đã lựa chọn phản bội y, thiên kiêu vĩ đại cuối cùng ôm
hận thất bại, nhưng y vẫn kịp cắn xuống một khối máu thịt của Xích Mẫu!"
Đội trưởng thổn thức, tràn đầy cảm khái.
"Xích Mẫu hận người kia vô cùng, hạ lệnh chia năm xẻ bảy thân thể vị thiên
kiêu anh hùng anh tuấn kia, vì vậy liền có cảnh về sau mỗi khi Hồng Nguyệt
Thần Điện ra ngoài..."
Tâm thần Ninh Viêm chấn động, đôi mắt Ngô Kiếm Vu trợn to, Lý Hữu Phỉ
cũng là như vậy, bọn họ cảm thấy trong những lời này của đội trưởng có quá
nhiều từ hình dung, vả lại chủ yếu đều là hình dung tướng mạo cùng khí chất.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn nghĩ tới quả thận bên chỗ Nê Hồ Ly đó.
Về phần những lời này của đội trưởng, hắn tin bộ phận đằng sau, đại chiến
300 năm phía trước gì gì đó, hắn một chút cũng không tin, lại càng không cần
phải nói những cái từ hình dung kia lại cũng không nhất định.
"Đương nhiên, bản thân vị tồn tại vĩ đại này vô cùng cơ trí, cho nên trước
khi y xuất phát đi tìm Xích Mẫu, đã cắt lấy một cái lỗ tai của chính mình...
Lưu cho chúng sinh một cơ hội."
Đội trưởng ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra thân thể kiếp trước trên Thiên Ngưu sơn mạch
của đội trưởng, như có điều suy nghĩ, lúc này giọng nói ung dung của Thế Tử
truyền đến.
"Đúng không?"
"Ta cũng đã nghe qua một phiên bản khác về việc này, cũng không giống
như ngươi vừa nói nha."
Thế Tử nhàn nhạt mở miệng.
"Tựa hồ là đã từng có một người cả gan làm loạn, mưu đồ máu thịt Xích
Mẫu, vì vậy từ ngoại vực đến, tiềm phục chờ thời."
"Mà người này cũng có chút bổn sự, cũng không biết làm sao giấu giếm
được Thần Điện, ngồi lên tới vị trí Đại Tế Vũ của Hồng Nguyệt Thần Điện,
càng là cấu kết với Thần bên ngoài, biến bản thân thành một con muỗi."
"Thừa dịp Xích Mẫu một lần ngủ say, người này lấy thuật biến hóa hư thật,
dưới sự trợ giúp của ngoại Thần, từ trong mộng của Xích Mẫu bước ra thực tế,
chích Xích Mẫu một cái."
"Nhưng chưa kịp hấp thu Thần huyết, đã bị Xích Mẫu tát một cái chia năm
xẻ bảy."
"Thần Điện cũng bởi vậy nhận lấy lửa giận của Xích Mẫu, cuối cùng Thần
tử hạ lệnh, trấn áp những bộ phận toàn thân cùng với tứ chi của người này,
khiến cho người kia đời đời kiếp kiếp gánh vác Thần Điện mà di chuyển, như là
tọa kỵ."
Giọng nói bình tĩnh của Thế Tử vang vọng bên trong mặt trời.
Thần sắc của Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu lập tức cổ quái, Lý Hữu Phỉ cũng
hít vào một hơi, nhưng bây giờ lão phát hiện mình đã có thể thích ứng với tiết
tấu của những người này.
Dẫu sao Uẩn Thần còn sống lão cũng đã tiếp xúc, nhiều thêm một con muỗi
dám chích Xích Mẫu cũng không có gì quá lắm.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, đối với lời nói lúc trước của đội
trưởng, hắn cảm thấy cái phiên bản mà Thế Tử nói này, càng phù hợp với tính
cách của đội trưởng hơn.
Đội trưởng cười mỉa, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Tiểu Thanh, chúng ta nhiều nhất nửa tháng là đi tới Khổ Sinh sơn mạch rồi,
cửa hàng thuốc ngươi bán trong đó như thế nào, đã đặt tên hay chưa? Có cần ta
cho ngươi một cái tên hay không? Ví dụ như gọi là tiệm thuốc Thanh Ngưu?
Hay là gọi là tiệm thuốc Ngưu Ngưu?"
Hứa Thanh không quan tâm tới đội trưởng, hắn biết rõ đội trưởng cần đúng
là người khác nói tiếp, dùng cái này để hóa giải lúng túng.
Bất quá mặc dù hắn không đáp lại, nhưng Linh Nhi lại đón lời.
"Không cần, chúng ta đã đặt tên rồi, gọi là Thanh Linh đường!"
Trong khoảng thời gian này Linh Nhi cũng không dám thò đầu ra, nàng sợ
Thế Tử, nhưng bây giờ mắt thấy đội trưởng muốn cướp đoạt đi tên mà mình và
Hứa Thanh ca ca đặt, cũng đã bất chấp không nhịn được mà mau chóng chạy ra
ngăn cản.
"Thanh Linh đường?" Đội trưởng nghe vậy đáy lòng vui sướng, vội vàng
hỏi một câu.
"Danh tự này coi như cũng được, sinh ý tiệm thuốc chúng ta thế nào?"
"Sinh ý khá tốt, ở bên trong tiểu thành, nhà của chúng ta là số một, mỗi ngày
đều có trên trăm khách hàng!" Linh Nhi ngạo nghễ nói.
"Lợi hại như vậy, quy mô tiệm thuốc có lớn không?" Đội trưởng lập tức bày
ra vẻ kinh hô, hỏi kỹ càng.
"Phi thường lớn!"
Theo Linh Nhi lần lượt mở miệng, cảnh tượng một cái tiệm thuốc giống như
thế ngoại đào nguyên chiếu vào bên trong tâm thần Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm
Vu, Thế Tử bên đó cũng là nở nụ cười, tương tự lắng nghe.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, mặt trời ẩn nấp giữa thiên địa, không ngừng
mà tới gần Khổ Sinh sơn mạch, cho đến khi còn có năm ngày lộ trình, bên trong
thổ thành Khổ Sinh sơn mạch, tiệm thuốc nhỏ tốt đẹp mà Linh Nhi miêu tả cho
mọi người, ầm ầm sụp xuống...