Bầu trời Tế Nguyệt đại vực tràn đầy u ám, ban đêm lại càng là như vậy,
không thấy sao trời, cũng không có nhật nguyệt.
Phảng phất như có người trùm một tấm màn màu đen lên bầu trời, bao phủ
vạn vật, che phủ mắt chúng sinh.
Giờ phút này, trong đêm đen như mực, có một trận gợn sóng ẩn nấp đang
khuếch tán.
Bên trong gợn sóng này, rõ ràng là một cái mặt trời nhân tạo thật lớn, nó là
Tiểu Viên Tử.
Thế Tử của Chúa Tể cự tuyệt lấy bảo hùng của Ngô Kiếm Vu làm tọa kỵ,
cho nên đội trưởng liền lấy ra Tiểu Viên Tử.
Thế Tử coi như là thoả mãn đối với cái mặt trời nhân tạo này, vì vậy liền
phất tay ẩn nấp, sau đó một đoàn người bọn họ liền tiến vào bên trong mặt trời,
xuất phát về phía Khổ Sinh sơn mạch.
Nhưng bây giờ, bầu không khí ở bên trong mặt trời nhân tạo này vô cùng áp
lực.
Ninh Viêm ngồi nghiêm chỉnh, nhưng không nhịn được mà không ngừng
run rẩy, gã đã run rẩy hơn nửa ngày rồi, dù là da thịt toàn thân đều đau nhức,
vẫn không nhịn được cái loại cảm giác tựa như mình đã trở thành phàm nhân
đối mặt với mãnh hổ này, khiến cho gã đả tọa cũng không thể tĩnh tâm.
Ngô Kiếm Vu cũng là như vậy, y run rẩy dưới một chỗ mái hiên, thở cũng
không dám thở gấp một chút.
Mà Lý Hữu Phỉ thì càng là khó chịu, sau khi mơ hồ đoán ra tu vi của lão gia
gia, sự căng thẳng và sợ hãi của lão đã hóa thành thủy triều mãnh liệt, khiến cả
người lão cảm thấy hít thở không thông.
Luồng cảm giác hít thở không thông này, khiến cho sự kính sợ của lão đối
với Hứa Thanh, đã vượt qua trước kia đã từng, đạt đến độ cao đỉnh phong.
Lão cảm thấy đại sư quả nhiên là đại sư, chẳng những lai lịch thần bí, hành
động càng là vượt qua suy nghĩ của mình, phải biết rằng Uẩn Thần... Lão chỉ
nghe qua cái tên tu vi này, nhưng từ nhỏ đến lớn, khỏi phải nói người sống, kẻ
chết cũng chưa từng thấy qua.
Thậm chí ngay cả cọng lông cũng chưa thấy được.
Nghĩ tới đây, Lý Hữu Phỉ theo bản năng nhìn Hứa Thanh.
Vị trí của Hứa Thanh là ở bên cạnh Thế Tử, có rất ít người dám ngồi ở chỗ
kia, lúc đầu Hứa Thanh vốn cũng không dám, nhưng sau đó Thế Tử vẫy tay gọi
hắn đến.
Vì vậy Hứa Thanh chỉ có thể kiên trì ngồi xuống.
Về phần đội trưởng... Y là trong số một người rất ít kia, cho nên cũng dám
ngồi ở chỗ đó, giờ phút này đang không ngừng quạt cho Thế Tử, vẻ nịnh nọt
trên mặt của y từ đầu tới giờ không hề tan biến qua.
"Lão gia gia, người xem lượng gió như thế nào? Có muốn ta lại quạt mạnh
hơn một chút hay không?"
Thế Tử ừ một tiếng.
Đội trưởng toàn lực ứng phó.
Hứa Thanh ngồi bên cạnh Thế Tử, tóc hơi tung bay, hắn đưa mắt nhìn đội
trưởng ra sức, đáy lòng rất là thông cảm, chuyển cho đội trưởng một ánh mắt
khích lệ.
Đội trưởng nhìn thấy, càng lúc càng ra sức, Thế Tử hóa thành lão gia gia cúi
đầu đưa mắt nhìn bốn phía mặt đất.
Lúc trước nơi này là chỗ cư trụ của nhóm đội trưởng, Ninh Viêm và Ngô
Kiếm Vu, ba đại nam nhân sinh hoạt chung một chỗ, khó tránh khỏi có chút bẩn
thỉu, nhất là còn có những đứa con nối dõi của Ngô Kiếm Vu nữa.
Đội trưởng chú ý tới ánh mắt của lão gia gia, vừa muốn mở miệng, nhưng
trong nháy mắt tiếp theo, Ninh Viêm thủy chung run rẩy lập tức phóng tới,
nhanh chóng dọn dẹp mặt đất.
Động tác cực nhanh, khiến cho trong mắt đội trưởng liền lộ ra thâm ý.
Ninh Viêm không quan tâm tới ánh mắt của đội trưởng, gã đã nghĩ thông,
lão gia gia nói không chừng là ngọn núi lớn tương lai mình dựa vào, là chúa cứu
thế đưa mình thoát khỏi khổ hải, chỉ cần hầu hạ tốt vị gia gia này, Nhị Ngưu
cũng không dám trêu chọc chính mình.
Vì vậy liền điên cuồng lau chùi, sau khi lau sạch sẽ, thần sắc Thế Tử liền lộ
ra thoả mãn.
Ninh Viêm vội vàng nhớ lại sắc mặt một số người trong trí nhớ của mình,
học lấy bộ dáng của bọn họ, hai tay cắm vào ống tay áo trước mặt, trên mặt lộ ra
nụ cười.
"Gia gia, ngài nhìn xem chỗ nào không hài lòng, cứ nói cùng tiểu nhân, tiểu
nhân lập tức xử lý sạch sẽ."
Nhìn bộ dạng Ninh Viêm, trong mắt Thế Tử lộ ra hồi ức, hình như cử chỉ
của Ninh Viêm khiến cho lão nghĩ tới một chút cố nhân, vì vậy ánh mắt nhìn
Ninh Viêm cũng nhu hòa hơn không ít.
"Thân huyết mạch này của ngươi, độ dày cũng khá được, nếu như liên tục
tinh luyện tiếp nữa, tương lai không thể hạn lượng."
Ninh Viêm nghe vậy phấn khởi, vội vàng bái tạ Thế Tử chỉ điểm.
Một màn này, bị Ngô Kiếm Vu chú ý tới, y lập tức cảm thấy sốt ruột, nhưng
trong nháy mắt tiếp theo, Anh Vũ bên người lại đột nhiên bay ra, sau khi bay
đến trước mặt Thế Tử, nó liền cẩn thận thử đậu vào trên đầu gối thế tử.
Ngô Kiếm Vu hãi hùng khiếp vía, y cảm thấy Anh Vũ này muốn chết.
Nhưng Thế Tử lại không chú ý, ngược lại nhìn Anh Vũ thêm vài lần, nở nụ
cười.
"Thân huyết mạch của ngươi càng thú vị."
Mắt thấy lão gia gia cũng không xua đuổi chính mình, Anh Vũ có chút kích
động, ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn mọi người truyền ra lời nói.
"Một gia xuất thế các ngươi tính cái rắm, mau gọi gia gia gia gia đến rồi!"
Thi từ rắm chó không kêu này vừa ra, Ngô Kiếm Vu hít vào một hơi, tâm
thần cũng đang run rẩy, ngay lúc sợ mình bị liên lụy, Thế Tử chỗ đó lần đầu
truyền ra tiếng cười.
"Lão tổ nhà của ngươi năm đó cũng không có cái thói quen Cổ Hoàng này."
Anh Vũ nghe vậy vội vàng mở miệng.
"Lão tổ tính là cái gì, gia gia lớn nhất, gia gia tốt nhất, gia gia vạn tuế."
Thế Tử cười giơ tay lên, sờ lên trên lông trọc của Anh Vũ, hiển nhiên có
chút yêu thích đối với Anh Vũ.
Mà Anh Vũ vô cùng thuận theo, mặc kệ Thế Tử chạm đến chính mình,
trong lòng vô cùng đắc ý, sau một lúc lâu mắt nhỏ quét qua, nhìn Ninh Viêm.
"Tiểu Ninh, còn không đi lau sạch sẽ nơi đây, tại sao ngươi không có chút
nhãn lực nào như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, về sau nơi có gia gia của ta ở, không
thể có mảy may vết bẩn!"
Ninh Viêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Anh Vũ, Anh Vũ khinh miệt quét tới.
Ninh Viêm trầm mặc, tiếp tục đi lau.
Anh Vũ nhanh chóng xem xét chỗ Thế Tử, phát hiện đối phương cũng
không ngăn cản lời nói của mình, lá gan của nó lớn lên, quay đầu khinh thường
đội trưởng.
"Còn ngươi nữa, Ngưu gì gì đó, ngươi quạt như này là kiểu gì, chưa ăn cơm
hả, thêm chút sức, còn nữa, tốc độ chúng ta quá chậm, ngươi một tay quạt cho
gia gia ta, tay kia đi quạt mặt trời, để cho mặt trời thiêu đốt càng nhanh hơn!"
Đội trưởng dừng động tác lại, nhìn Anh Vũ.
Anh Vũ ngẩng đầu, khinh miệt như trước.
Đội trưởng nheo mắt lại, vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, Thế Tử
bỗng nhiên truyền ra lời nói.
"Người tới Thiên Hỏa Hải năm đó, chính là ngươi đúng không!"
Đội trưởng nghe vậy, trái tim đập mạnh một cú, nhanh chóng lắc đầu.
"Không phải ta không phải ta."
Ánh mắt Thế Tử thâm sâu, liếc mắt nhìn đội trưởng, không có ý hỏi tiếp.
Đội trưởng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tay trái vung lên, lại vội vàng lấy ra
một cây quạt.
"Vẫn là tiểu Vũ hiểu chuyện nhắc nhở đúng, lão gia gia, ta đi quạt cái mặt
trời này."
Nói xong, đội trưởng hai tay khởi động, trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ
mặt trời nhanh hơn không ít.