Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1409: Đói khát (2)




"Lý Hữu Phỉ, nhanh chạy đi chứ, phía trước chính là biên giới sa mạc rồi."

"Phóng ra biên giới, ngươi sẽ không bị làn gió của Bạch mẫu hành hạ nữa,

còn có hơn mười dặm nữa thôi, sắp tới rồi."

"Nhưng mà cho dù ngươi trốn ra khỏi nơi này, vừa vặn nguyền rủa của chủ

ta cũng đến biên giới bộc phát, chốc lát ngươi nhớ kỹ nói cho ta biết, là nguyền

rủa của chủ ta bộc phát đau khổ, hay là làn gió Bạch mẫu này càng đau khổ

hơn."

"Hoặc là, ngươi van cầu chúng ta, nói không chừng hai ta sẽ phát thiện tâm,

trực tiếp kết thúc ngươi."

Trong mắt hai tên Thần nô của Thần Điện lộ ra ý tàn nhẫn, bọn họ là trong

lúc vô tình gặp phải Lý Hữu Phỉ ở bên trong gió trắng, trong đám Thần nô ở

Thần Điện bọn họ thì tên tuổi của đối phương cũng có chút danh hào nho nhỏ.

Dẫu sao những năm gần đây, người này đã không ngừng đánh chết những

tán tu có ý đồ gia nhập Thần Điện, mặc dù không gây ra phiền toái gì lớn, thế

nhưng làm người ta rất chán ghét.

Nhưng mà loại tiểu nhân vật này thích hợp dùng để câu cá, cho nên trước

khi nhân vật lớn không mắc câu, bọn họ khinh thường ra tay, mà người này lại

giỏi về ẩn giấu, nên mới có thể sống đến bây giờ.

Nhưng đối với hai tên Thần nô bọn họ mà nói, Lý Hữu Phỉ này vẫn có chút

giá trị.

Nếu như có thể tươi sống hành hạ lão đến chết, bức bách nguyền rủa bộc

phát, như vậy biến thành di hài có thể đổi chút đồ ở Thần Điện.

Cho nên mới có một màn bây giờ.

Mà giờ khắc này trong lòng Lý Hữu Phỉ cũng vô cùng tuyệt vọng.

Lão biết mình đã chạy trời không khỏi nắng, trận bão cát màu trắng này mặc

dù trợ giúp chính mình tránh được người đắc tội trong Khổ Sinh sơn mạch,

khiến cho đối phương không tiếp tục đuổi giết, nhưng đồng dạng cũng mang

đến cho lão tổn thương cực lớn.

Thân thể lão vốn đã bị thương, càng lúc càng suy yếu, mà Thần nô của

Hồng Nguyệt Thần Điện lại xuất hiện, càng làm cho một tia sinh cơ cuối cùng

trong nội tâm của lão cũng đều ảm đạm xuống.

"Trốn không thoát được rồi....."

Lý Hữu Phỉ cười thảm trong lòng, những năm này lão trải qua không ít khó

khăn trắc trở trong Khổ Sinh sơn mạch, chỉ là muốn gia nhập Nghịch Nguyệt

Điện, nhưng mãi không giết được Thần nô, tìm lạc đàn thì càng ít.

Cho nên lão thủy chung thiếu một người nữa, dạo gần đây lão dò xét được

trong nhóm đệ tử của đệ nhất cường giả là tán tu ở Khổ Sinh sơn mạch, có

người bí mật trở thành Thần nô, vì vậy lão liền mạo hiểm ra tay phục kích.

Nhưng sau khi chém giết lão còn chưa kịp cầm thi thể đi, sư tôn đối phương

liền phủ thần thức xuống, khiến cho Khiên Dẫn thân của lão tan vỡ.

Tiến tới truy tìm tới bản thể của lão.

Nếu không phải gió trắng xuất hiện, ngăn cản dấu vết, bản thể của lão cũng

hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cuối cùng lão rơi vào đường cùng, chỉ có thể trốn vào trong gió cát màu

trắng, một đường chạy trốn cho tới bây giờ, sau khi nội tâm vô cùng tuyệt vọng,

bên trong ánh mắt của lão lộ ra sự tàn nhẫn cùng kiên quyết.

"Cho dù chết, lão tử cũng phải kéo theo một tên chôn cùng!"

Trong lòng Lý Hữu Phỉ hiện ra sát cơ mãnh liệt, đang muốn xếp đặt thu hút

hai tên thần nô Hồng Nguyệt sau lưng tới gần, nhưng vào lúc này, phía sau lão

đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Tiếng thét này lộ ra vẻ hoảng sợ, cho dù là gió đang gào thét cũng không thể

đè xuống, vang vọng bát phương.

Lý Hữu Phỉ sững sờ, theo bản năng quay đầu, thấy được một màn khiến cho

con ngươi của lão co rút lại!

Bên trong gió trắng phía sau, lại cực kỳ đột ngột xuất hiện một cái bàn tay

khổng lồ, bàn tay này toàn thân màu tím, to đến bằng một người, lại một phát

bắt được một tên Thần nô của Thần Điện, lập tức kéo vào trong gió.

Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh, Thần nô kia lại không cách nào vùng vẫy,

chỉ có tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, vả lại lúc bị kéo vào trong gió,

thân thể Thần nô này cũng liền nhanh chóng héo rũ, thật giống như sinh cơ bị

cắn nuốt.

Giờ phút này, một tên Thần nô khác bên cạnh thần sắc đại biến, hình như

cảm nhận được sự tình nào đó không cách nào tin, thân thể run rẩy mãnh liệt,

trong mắt lộ ra hoảng sợ.

Hô hấp của Lý Hữu Phỉ dồn dập, lão không biết được nguyên do cụ thể của

một màn này, nhưng hiểu rõ đây là một cái cơ hội để mình chạy trốn khỏi chết,

thế là không chút chần chờ, không để ý đến thương thế nghiêm trọng, lập tức

bộc phát tu vi toàn thân, cấp tốc phóng đi về phía trước.

Trong chốc lát liền kéo dài khoảng cách, điên cuồng trốn chạy để khỏi chết,

rời xa nơi đây.

Mà bên trong cơn bão táp, tên Thần nô khác căn bản là không có tâm tư để ý

tới Lý Hữu Phỉ chạy trốn, giờ phút này trong lòng gã bay lên sóng lớn ngập trời,

một cái chớp mắt vừa rồi, gã cảm nhận được khí tức cùng chấn động của Xích

Mẫu, trình độ nồng đậm đã vượt qua hết thảy Thần bộc gã đã chứng kiến qua

trong kiếp này, ngay cả Thần sứ cũng không bằng.

"Thần Linh!"

Trái tim của tên Thần nô này đã run rẩy đến cực hạn, khí huyết cùng tu vi

trong cơ thể đều rung động lắc lư, thân là người được ban phúc, gã rõ ràng biết

được cảm giác của mình không thể nào sai.

Bàn tay giết chết đồng bạn của chính mình kia, đúng là tràn ra khí tức của

Thần Linh chủ thượng của mình.

Giờ phút này, trong lúc thân thể của gã run rẩy, bị khí tức kia chấn nhiếp,

một giọng nói linh hoạt kỳ ảo ung dung truyền đến từ trong gió.

"Tôi tớ của ta, đến chỗ của ta... đến..."

Giọng nói trong bão cát, Lý Hữu Phỉ không nghe được, giờ phút này lão đã

rời xa nơi đây, không ngừng tới gần phía biên giới.

Thế nhưng Thần nô nghe được rất rõ ràng, thân thể của gã run rẩy, nơi

truyền ra âm thanh ẩn chứa khí tức của Xích Mẫu, khiến cho thân thể của gã

vào một cái nháy mắt này tựa như mất đi hết thảy năng lực chống cự.

Trong cơn run rẩy, gã theo bản năng đi đến phía kia, từng bước một bước

vào trong gió, bị bão cát màu trắng bao phủ.

Hồi lâu sau, trong bão cát đi ra một người.

Trong mắt người kia lập lòe ánh sáng màu tím, những nơi đi qua thì chấn

động đến từ Tử Nguyệt khuếch tán ra, bên trong gió trắng, một màn màu tím

này tựu thật giống như Thần Linh phủ xuống.

Cho đến khi đi ra hơn mười trượng, ánh sáng tím trong mắt Hứa Thanh mới

chậm rãi tiêu tán, hắn đánh một cái nấc.

Đích xác là như hắn phán đoán, nguyền rủa trong cơ thể những tu sĩ Thần

Điện này được chuyển hóa thành chúc phúc, đã trở thành căn nguyên tín

ngưỡng của bọn họ, bọn họ càng thờ phụng Hồng Nguyệt Xích Mẫu, lực lượng

chúc phúc này sẽ lại càng đậm đặc, có thể khiến cho bọn họ mượn việc này thu

hút lực lượng Hồng Nguyệt tương ứng."

"Kể từ đó, đối với ta mà nói... Thôn phệ lực lượng tín ngưỡng của bọn họ,

có thể gia tăng thần quyền Tử Nguyệt của ta."

"Mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng... Rất ngon."

Hứa Thanh liếm liếm bờ môi, đối với hắn mà nói, thôn phệ Thần nô tu vi

Nguyên Anh không phức tạp như vậy, bởi vì tồn tại tín ngưỡng, cho nên hắn chỉ

cần tràn ra thần quyền Tử Nguyệt của mình, đối phương tựu như là thức ăn biết

đi vậy, sẽ tự đi tới phía hắn.

"Nhưng nếu là Thần bộc tu vi Linh Tàng, sẽ không dễ dàng như thế." Hứa

Thanh nhớ lại nữ tử áo đỏ từng gặp ở dưới Thiên Hỏa Hải, đáy lòng cảm khái.

"Mặt khác, ta cũng không làm được điểm này với chúng sinh bên trong Tế

Nguyệt đại vực, bởi vì nguyền rủa trong cơ thể bọn họ cũng không được chuyển

hóa thành tín ngưỡng Hồng Nguyệt Xích Mẫu."

Hứa Thanh vừa đi về phía trước vừa trầm ngâm, trong cơ thể dần dần truyền

ra âm thanh khô quắt, tiến tới dâng lên một cỗ cảm giác đói khát, dường như ăn

chút tín ngưỡng Hồng Nguyệt này, đã khơi gợi lên bản năng, khiến cho hắn có

một loại kích động muốn tiếp tục thôn phệ.

Hứa Thanh dừng bước chân lại, sau khi cảm thụ liền nhíu mày.

"Ăn tín ngưỡng của bọn họ, tại sao lại xuất hiện loại đói khát này..... Hứa

Thanh suy tư, nhưng mà cảm giác đói bụng này không phải rất mãnh liệt, hắn

rất nhanh liền đè nó xuống, bước chân cũng theo đó nhanh hơn, cho đến khi tan

biến khỏi trong bão cát.

Sau cả buổi, ở biên giới Thanh Sa đại mạc, Hứa Thanh men theo tung tích

ảnh nhãn, thấy được một tòa núi thịt hư thối.

Chính là Lý Hữu Phỉ.