Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1408: Đói khát (1)




Trong lòng Anh Vũ kêu rên, nhưng trong miệng không dám tiếp tục mắng

như trước nữa, chỉ mang theo tiếng khóc cầu khẩn.

"Sư bá, ta thật sự không được, không thể tiếp tục nữa, ngươi buông tha cho

ta đi mà."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Anh Vũ.

"Sư bá, ta ta... Ta truyền tống là dựa vào lông vũ trên người, ta vẫn còn

nhỏ, chưa có trưởng thành, ngươi xem, trên người ta cũng không còn mấy cọng

lông nữa rồi, những con chim khác trông thấy ta, đêu sẽ cười nhạo ta."

Anh Vũ khóc, điểm này nó không có nói láo, nó truyền tống đích xác là dựa

vào lông vũ, mà ngày trước nó cũng luôn rất là tự ngạo đối với một thân lông vũ

năm màu rực rỡ của mình.

Thỉnh thoảng gặp phải những con chim khác, nó đều đắc ý trong lòng, xem

thường những con kia là tạp mao quái dị.

Ở trong nhận thức của nó, nó chính là con chim xinh đẹp nhất ở trong thiên

địa này, không phải một trong.

Nhưng bây giờ... Nó cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể trọc lóc của chính

mình, cảm giác bi phẫn tràn ngập tâm thần.

Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, cảm thụ một chút chấn động truy kích xa

xa, lại nhìn lướt qua thân thể Anh Vũ còn lại hơn mười cọng lông vểnh lên.

"Không phải còn có mấy cọng sao?”

Tay phải hắn tiếp tục bóp.

"Đồ khốn kiếp." Anh Vũ kêu thảm thiết, lần nữa truyền tống, mang theo

Hứa Thanh tan biến trong bão cát màu trắng, chỉ có một cọng lông vũ hạ xuống,

hóa thành bụi bặm, bị gió thổi tản ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, ngoài mấy trăm dặm, thân ảnh Hứa Thanh hiển lộ

ra, không đợi Anh Vũ mở miệng, Hứa Thanh lần nữa bóp.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, không ngừng vang vọng...

Sau hơn mười lần, lúc lông vũ trên người Anh Vũ chỉ còn lại một cọng sau

cùng, Hứa Thanh rốt cuộc dưới sự trợ giúp của Anh Vũ, bỏ qua lần truy kích

của tộc kỳ dị bên trong gió trắng kia, xuất hiện ở biên giới Thanh Sa đại mạc.

Khoảng cách biên giới sa mạc, lộ trình chưa tới ba mươi dặm.

Mà gió trắng nơi đây, cũng mỏng manh hơn nhiều so với chỗ sâu trong đại

mạc, cây bồ công anh trôi nổi cũng thưa thớt hơn.

Đáy lòng Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Về phần Anh Vũ, giờ phút này đã bại liệt trong tay Hứa Thanh, tựa như một

cục thịt, biểu cảm không còn lưu luyến cuộc sống, mặt xám như tro, mà trên

người của nó, có vô số điểm nhỏ màu đỏ.

Từng điểm nhỏ, đã từng có lông vũ mượt mà sinh trưởng, nhưng bây giờ...

.. Chỉ còn có một cọng lông vũ cô độc đứng thẳng ở trên cánh của nó.

Nhìn mình chỉ còn lại một cọng lông, Anh Vũ mờ mịt, mấy tháng trước lúc

nó xuất phát, có nằm mơ nó cũng không ngờ rằng, lần lữ trình này lại có thể

khiến cho nó trải qua như thế.

"Cảm ơn ngươi." Hứa Thanh liếc mắt nhìn Anh Vũ, nhẹ giọng mở miệng.

Hắn không nói cảm ơn còn tốt, giờ phút này Anh Vũ vừa nghe hắn nói như

vậy, lần nữa khóc lên.

"Lông của ta... Như vậy thì sau này làm sao ta thành thân đây, những con

chim khác nhất định xem thường ta....."

Hứa Thanh cảm thấy Anh Vũ này dùng rất tốt, đáy lòng cân nhắc sau khi trở

về có nên tìm Ngô Kiếm Vu hỏi một chút hay không, mượn dùng nó vài thập

niên, chỉ là không biết lông của đối phương có thể thật sự mọc dài ra hay không,

vì vậy liền an ủi một chút.

"Không sao, còn có thể dài ra."

"Mặc dù sẽ dài ra, nhưng mà rất chậm rất chậm rất chậm..." Anh Vũ tiếp

tục khóc.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Mà Anh Vũ run rẩy, cũng khiến cho một cọng lông duy nhất trên cánh cũng

không ngừng mà lay động, khiến cho Linh Nhi nhìn mà trái tim mềm nhũn.

"Hứa Thanh ca ca, tiểu vũ cũng rất đáng thương, chỉ còn lại một cọng lông,

thật sự là chúng ta cũng không cân nhắc tới cảm thụ của nó."

Anh Vũ nghe vậy cảm động, lúc vừa muốn gật đầu, Linh Nhi than nhẹ một

tiếng.

"Như vậy thật ra càng khó nhìn, Hứa Thanh ca ca, hay là chúng ta lại truyền

tống một lần nữa đi."

Anh Vũ nghe vậy trợn mắt thật to, lập tức nổi giận, rống to bằng giọng thơ

khó hiểu như phụ thân nó về phía Linh Nhi.

"Con dơi chọc vào lông gà, ngươi tính là con chim gì!"

"Có đại ca có nhị đệ, ngươi tính là cái gì!"

"Con khỉ tiêu chảy, ruột ngươi hỏng mất rồi!!"

Anh Vũ cũng đã mất trí, hơn nữa lông vũ chỉ còn lại một cọng, giờ phút này

bị sự mềm lòng của Linh Nhi trực tiếp xúc động đến nội tâm, lập tức phát điên.

Linh Nhi trên cổ áo Hứa Thanh rụt rụt về phía sau, ủy khuất thấp giọng mở

miệng.

"Hứa Thanh ca ca, nó thật là hung hăng, nhưng cũng không trách tiểu vũ, nó

vẫn còn là hài tử, hẳn là ta nói sai..."

Ảnh Tử nghe vậy lập tức nháy một cái tản ra, bao phủ ở bốn phía Anh Vũ,

tràn ra ý bất thiện.

Lão tổ Kim Cương Tông cũng nháy mắt bay ra, khóa chặt Anh Vũ.

Thân thể Anh Vũ run lên, nội tâm càng thêm bi phẫn, giờ phút này ý niệm

duy nhất ở trong lòng nó chính là nhanh chóng trở lại chỗ ba ba, nó nhớ ba ba.

Hứa Thanh giơ tay lên vuốt ve đầu Linh Nhi, không để ý tới Anh Vũ mà

quay đầu nhìn về phía xa xa, chỗ sâu trong mắt lóe lên quang mang âm u, hắn

cảm nhận được ở phía đó có luồng chấn động quen thuộc.

"Tiểu Ảnh."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Ảnh Tử nhanh chóng nhoáng một cái, sau khi cảm giác thân thể liền vặn

vẹo, huyễn hóa ra một đường nét lão giả trên mặt đất, càng là huyễn hóa ra hai

cái mặt trăng sau lưng lão giả, giống như đang truy kích.

"Lý Hữu Phỉ?"

Hứa Thanh thì thào, bên trong Thanh Sa đại mạc, hắn chỉ lưu lại ảnh nhãn

trên người của đối phương, giờ phút này cảm giác chấn động, cũng chính là

người này.

Sau khi trầm ngâm mấy hơi thở, thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, tới

gần về phía khu vực chấn động.

Lúc trước hắn không có giết Lý Hữu Phỉ này, sau khi lưu lại ảnh nhãn cũng

đã kêu Ảnh Tử chú ý tới, đối phương thật sự là nói và làm như một, tính nghĩa

hiệp lớn hơn tính thổ phỉ, vả lại cũng không lan truyền hành tung của hắn ra.

Cho nên về sau Hứa Thanh cũng thu lại sát ý, để cho Ảnh Tử tiếp tục nhìn

chằm chằm, chính mình thì đắm chìm trong nghiên cứu nguyền rủa.

Giờ phút này nếu như gặp phải, vả lại còn bị tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện

truy sát, vì vậy Hứa Thanh dự định đi qua xem thử, quan trọng nhất là, hai tên

Thần nô của Hồng Nguyệt Thần Điện lạc đàn, cơ hội như vậy không thấy nhiều.

Mà sau khi Hứa Thanh nghiên cứu quá nhiều hung thú nguyền rủa, hắn cũng

muốn nghiên cứu một phen đối với thân thể tu sĩ Thần Điện.

"Dựa theo ta cân nhắc trong hơn nửa năm này, bên trong cơ thể tu sĩ Hồng

Nguyệt Thần Điện có lẽ không có nguyền rủa? Cũng có lẽ nguyền rủa rất ít? Mà

khả năng càng lớn, là ta có thể hấp thu nó....."

Hứa Thanh liếm liếm bờ môi, ẩn nấp trong gió, chuẩn bị săn bắn.

Ngoài mấy chục dặm, biên giới Thanh Sa đại mạc, có một con quái vật máu

thịt đang bay nhanh.

Thân hình nó khổng lồ vô cùng, cao khoảng chừng 5 trượng, như một tòa

núi thịt, trên người mọc ra hơn 10 đầu cánh tay, càng có bảy tám cái bướu thịt

giống như đầu người.

Một cái bướu thịt trong đó rủ xuống tới ngực, thình lình tồn tại một cái

gương mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Nhìn chi tiết, có thể thấy được đó chính là Lý Hữu Phỉ.

Chỉ bất quá giờ phút này sắc mặt lão trắng bệch, khí tức suy yếu, thân thể

biến dị nghiêm trọng, mà thương thế đồng dạng ác liệt, hình như mỗi một hơi

vận hành tu vi, đều khiến cho lục phủ ngũ tạng của lão kịch liệt đau nhức, thi

thoảng lại phun ra máu tươi, không cách nào khống chế được.

Nhất là vị trí chỗ ngực, chỗ đó tồn tại một cái miệng vết thương xuyên suốt,

xương cốt cũng đã vỡ vụn không ít.

Càng kinh người hơn là, trên thân thể của lão còn tồn tại rất nhiều cây bồ

công anh, chúng nó đang điên cuồng hấp thu sinh mệnh của lão, đồng thời còn

có vô số miếng thịt mọc ra từ trên thân thể lão, kéo dài đầy đất, vả lại vẫn còn

đang lan tràn sinh trưởng như trước

Tất cả mọi thứ, khiến cho cả người lão thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Đây là kết quả khi ở bên trong bão cát màu trắng.

Mà ở phía sau lão, trong bão cát màu trắng, đang có hai đạo thân ảnh hồng

sắc không nhanh không chậm truy kích về phía lão.

Toàn thân tản mát ra chấn động Nguyên Anh, còn có sương mù màu đỏ vờn

quanh, lực lượng gia trì đến từ Hồng Nguyệt Xích Mẫu khiến cho hai gã Thần

nô của Thần Điện này đi lại như thường bên trong bão cát màu trắng.

Bọn họ rõ ràng có thể đuổi theo rất nhanh, nhưng bây giờ lại vô cùng nhàn

nhã, tựa như đang dắt chó đi dạo vậy.