"Gió xanh đổi màu....."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, ánh mắt thâm thúy, gió lớn màu trắng bên
ngoài cửa sổ khiến cho đáy lòng của hắn dâng lên một chút cảm giác bất an.
Bất luận biến hóa nào ở giữa thiên địa, hoặc là có liên quan cùng với quy tắc
và pháp tắc, hoặc chính là có sức mạnh vượt qua tưởng tượng đang quấy nhiễu,
như là Thiên Hỏa Hải bộc phát, như là gió trong Thanh Sa đại mạc lúc này.
"Giữa hai cái này, phải chăng tồn tại liên quan nào đó?"
Hứa Thanh cuối cùng vẫn hiểu rõ quá ít về Tế Nguyệt đại vực, mà thế gian
này lại có quá nhiều sự tình không cách nào giải thích, giờ phút này trong khi
trầm mặc, Hứa Thanh giơ tay lên, vươn ra phía ngoài cửa sổ, tiếp được một hạt
cát trắng trong gió, đưa đến trước mặt.
Hạt cát này toàn thân thuần trắng, tựa như có được sinh mệnh, vùng vẫy
trong tay Hứa Thanh, sau khi phát hiện không cách nào giãy giụa, nó lại chui
vào máu thịt Hứa Thanh.
Tay phải Hứa Thanh lóe lên kim quang, ngăn cản hạt cát chui vào, cẩn thận
quan sát.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh nhìn ra một chút manh mối, hạt cát sỏi màu
trắng này.... Càng giống như là một loại trứng côn trùng.
"Chẳng lẽ gió xanh đổi màu, là bởi vì một tồn tại không biết, tản trứng của
mình ra, khiến cho nó quét sạch toàn bộ đại mạc, hấp thụ chất dinh dưỡng?"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, nhưng đây cũng chỉ là phán đoán của
hắn, không có bằng chứng.
Về phần cát sỏi có phải là trứng côn trùng hay không, cũng chỉ là cảm giác
của Hứa Thanh, cũng không có chứng cứ, dẫu sao bên trong thiên địa cũng có
đông đảo vật kỳ dị, cho nên nhiều khi cảm giác cũng không thể tin hoàn toàn.
Linh Nhi cũng vào lúc này lộ đầu ra, nhìn qua bên ngoài, trong mắt lộ ra
kính sợ, nàng đồng dạng cảm nhận được trong bão cát màu trắng ẩn chứa cảm
giác chẳng lành.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thanh, Anh Vũ có chút chột dạ, trừng mắt nhìn,
không báo việc mình đi ị cho đối phương biết.
Một lát sau, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn cát sỏi, rơi vào chỗ Anh Vũ.
Thân thể Anh Vũ chấn động, nhanh chóng đứng thẳng.
"Ngươi có thể dẫn người cùng nhau dịch chuyển?"
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Ta có thể!" Anh Vũ lớn tiếng mở miệng, vừa ý nắm chắc lại thầm nghĩ ta
có thể là có thể, nhưng phải xem tâm tình của lão tử.
"Đội trưởng ở phương hướng nào?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.
"Ở Tây Bộ vực này, tới gần bên cạnh bờ Tự Âm trường hà." Anh Vũ nhanh
chóng đáp lại.
Hứa Thanh không hỏi gì nữa, mặc dù không rõ đội trưởng để Anh Vũ tới
gọi mình qua đó, đến cùng chuẩn bị châm lửa như thế nào, nhưng nếu như liên
quan cùng mặt trời, hẳn là cần lực lượng Kim Ô của mình.
"Đi một chuyến có thể, nhưng mà Ảnh Tử vẫn chưa về."
Bởi vì Hứa Thanh nguyền rủa về nghiên cứu, cho nên Ảnh Tử thường xuyên
ra ngoài săn bắn cho hắn, có đôi khi một hai ngày sẽ trở về, có đôi khi cần năm
sáu ngày.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua màu trắng xa xa ở giữa thiên địa mông
lung, đáy lòng hô hoán Ảnh Tử, nhưng lại không có bất luận đáp lại nào, mảnh
bão cát này đã ngăn cách hết thảy.
Hứa Thanh chỉ có thể dựa vào liên hệ trong tối tăm, xa xa cảm ứng được
Ảnh Tử đang ở một chỗ rất xa, vả lại không làm sao di chuyển.
Mà Anh Vũ lại có thể trở về trước lúc gió bắt đầu thổi, dựa theo đạo lý mà
nói, Ảnh Tử không thể nào ngốc đến mức trông thấy gió trắng mà thờ ơ.
"Hứa Thanh ca ca, bên phía tiểu Ảnh....." Linh Nhi nhìn Hứa Thanh,
trong lòng có chút lo lắng.
"Hẳn là đã xảy ra chút vấn đề, chúng ta đi nhìn xem là được."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, quay lại đưa mắt nhìn tiệm thuốc nhỏ này,
sửa sang lại vật phẩm một phen, đẩy cửa tiệm thuốc ra, lúc đi ra hắn còn khóa
cửa lớn lại, sau khi suy nghĩ một chút lại tìm một tấm bảng, viết chữ đóng tiệm
mấy tháng treo lên.
Lúc này mới rời khỏi.
Anh Vũ và lão tổ Kim Cương Tông dĩ nhiên cũng bay ra, một cái bay theo
xung quanh, một cái cẩn thận đậu vào trên bờ vai Hứa Thanh.
Không đi để ý tới bọn họ, Hứa Thanh đi tới bên trong thổ thành.
Đầu đường hiếm thấy người đi lại, lờ mờ có một chút thân ảnh đang quỳ bái
thiên địa, trong miệng truyền ra tiếng lẩm bẩm.
Mà bão cát màu trắng từ bốn phía chân trời quét tới, gào thét bay qua mọi
chỗ ở trên thổ thành, từng nhà, phần lớn đều đóng chặt cửa phòng.
Cư dân cùng với tu sĩ tiểu thế lực bốn phía trong này nếu không phải vạn bất
đắc dĩ, sẽ không ra ngoài trong lúc bão cát màu trắng đến.
Chỉ có những người dị dạng kia, mới có thể ở trong thời điểm này đi lại
trong gió, liên tục lễ bái về thiên địa màu trắng.
"Bạch mẫu thức tỉnh, an hưởng viêm giang."
"Thần tử giáng thế, cứu khổ bát hoang."
"Chúng thân huỳnh hoặc, vùi tâm bất mang."
"Ta nguyện thành thổ, nhuận dưỡng thiên phương."
Âm thanh lẩm bẩm truyền ra từ trong miệng những người dị dạng đang quỳ
bái với gió, mang theo cố chấp, mang theo thành kính, càng là trong khi lễ bái,
bọn họ cởi bỏ áo bào rộng thùng thình che thân, lộ ra thân hình xấu xí cực kỳ
khoa trương.
Thân thể của bọn họ nhìn thấy mà giật mình, dường như đã từng xuất hiện
qua sinh trưởng vô tự, rất nhiều miếng thịt buông thỏng, có một chút thậm chí ở
trên bụng còn mọc ra tứ chi rất dài cùng với gương mặt.
Mà những miếng thịt kia giờ phút này cũng tự động giơ lên, đong đưa về
bốn phương.
Anh Vũ nhìn qua một màn này liền hít vào một hơi, đôi mắt trợn to.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, thần sắc như thường, lúc trước hắn tới nơi đây
cũng đã phát hiện, bây giờ không có quá nhiều ngoài ý muốn, đi qua bên cạnh
những người dị dạng đang lẩm bẩm lễ bái này.
Từng bước một đi ra khỏi thổ thành, đi tới biên giới vách núi.
Đứng trong nơi này nhìn lại, ở giữa thiên địa là một mảnh sương mù, từng
trận gió nức nở nghẹn ngào tàn phá bừa bãi, toàn bộ thế giới dường như đã trở
thành hải dương màu trắng, bên trong là vô số cát sỏi theo gió mà động, thổi tới
trên người Hứa Thanh, rơi vào trong quần áo, chui vào huyết nhục của hắn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sau khi thân thể Hứa Thanh lóe lên kim
quang, những thứ cát sỏi này toàn bộ rớt xuống.
Cảm thụ phương hướng của Ảnh Tử một chút, Hứa Thanh nắm thật chặt cổ
áo, nhoáng một cái về phía trước, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, rời
khỏi Khổ Sinh sơn mạch, bước vào bên trong đại mạc.
Áo bào bay múa, bị bão cát bao phủ.
Trong sa mạc, Hứa Thanh bay nhanh về phía trước, mà trong bão cát này, số
lượng cát sỏi vô tận từ bát phương bao phủ tới hắn, mơ hồ trong đó còn có từng
trận cảm giác tham lam, từ trên vạn vật sinh sôi ra.
Càng có lực lượng sinh cơ, tràn ngập trong thiên địa này, khiến cho chúng
sinh ở trong nơi này, thân thể dưới sự xâm nhập kia liền xuất hiện dấu hiệu sinh
trưởng không cách nào khống chế.
Mà những hạt cát sỏi kia, lại lúc nào cũng muốn chui vào, muốn ký sinh bên
trong máu thịt.