Bên trong tiệm thuốc, một mảnh im lặng.
Cái mầm nhỏ lắc lư vài cái, phát hiện không có ai để ý tới mình, thế là nó
liền tò mò thò đầu cành ra, len lén liếc về phía sau nhà.
Chờ trong giây lát, phát hiện chỗ đó vẫn không có âm thanh gì như trước, nó
liền cẩn thận rút rễ cây của mình từ trong bùn đất ra, một bộ dạng dường như
rốt cuộc đã chờ đến cơ hội, dự định chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vào lúc nó rút toàn bộ rễ của mình lên, nhảy từ bên trong chậu hoa ra
bên ngoài, khom người như mèo chuẩn bị lặng lẽ rời đi, bên trên xà nhà lập tức
tràn ra một cỗ sát cơ.
Lão tổ Kim Cương Tông hợp thân với xương cá, xuất hiện ở trước mặt mầm
nhỏ, chĩa xương trắng vào thân thể nó.
Thân thể mầm nhỏ run lên, chậm rì bò lại chậu hoa, khiến rễ cây của mình
rút ra như thế nào liền cắm lại thế ấy, sau đó giống như là nịnh nọt, tiếp tục lắc
lư người.
Xương cá vòng quanh nó vài vòng, lóe lên một cái liền trở về trên xà nhà.
"Nếu như để cho thứ đồ chơi nhỏ này chạy mất, sát tinh quay lại nhất định
sẽ giận lây sang ta." Lão tổ Kim Cương Tông cười lạnh trong lòng, sau đó nhìn
tới sau nhà.
Bởi vì trong đó tồn tại ẩn nấp cho nên lão không thể cảm giác được cụ thể,
nhưng dựa vào liên hệ trong tối tăm cùng với Hứa Thanh, lão mơ hồ cảm thụ
sau nhà đã không có khí tức Hứa Thanh.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Trong căn phòng phía sau đã không có một bóng người, Hứa Thanh cùng
Linh Nhi không phải dùng thần thức đi vào bên trong cái khe của tấm gương,
mà là bản thể.
Đây cũng là chỗ thần kỳ của Nghịch Nguyệt Điện.
Nhưng hiện giờ, sau khi Hứa Thanh đi tới nơi thần kỳ này, đường xá nơi đây
tạo cho hắn một cảm giác không hề tốt.
Hắn cảm giác như mình tiến vào một địa phương chật hẹp tràn đầy cảm giác
đè ép, bốn phía lập lòe tia sáng, hóa thành quang bích, bao phủ hắn vào bên
trong.
Quang bích này có hình cung, hợp thành một cái vòng tròn, cứng rắn vô
cùng, đồng thời cũng một mực ràng buộc thân hình Hứa Thanh, khiến hắn
không thể động đậy, tựa như cắm ở chỗ đó.
Càng giãy dụa, loại trói buộc này sẽ lại càng mãnh liệt, dường như không
thể tiến về phía trước, chỉ có thể lui về phía sau.
Hứa Thanh nhíu mày, hắn không ngờ sau khi đi vào bên trong khe hở, lại
xuất hiện ở một địa phương quỷ quái thế này.
"Chẳng lẽ đây là hạng mục khảo hạch thứ ba?"
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đoạn thời gian trước hắn nghiên cứu tấm
gương, cảm nhận được có tổng cộng ba hạng mục khảo hạch, hai hạng mục
trước hắn đã xác định rõ ràng, nhưng đối với hạng thứ ba thì lại không có bất kỳ
nhận thức nào.
Vì vậy sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh liền thử tản thần thức của mình ra,
quá trình này không cũng quá thoải mái, đè ép đến từ bát phương không chỉ
ràng buộc nhục thể của hắn, còn có cả cảm giác.
Nhất là quang bích bốn phía còn có được uy năng, thần thức không cách nào
xuyên thấu, vừa vặn nhìn về phía trước thì coi như trôi chảy, vì vậy hắn liền thử
nghiệm một chút xíu, đưa thần thức lan tràn về phía trước.
Rốt cuộc, bởi sự cố gắng liên tục không ngừng, dần dần Hứa Thanh đã cảm
giác được chỗ mà mình đang đứng.
"Một cái đường ống?"
Hứa Thanh sững sờ, hắn mượn nhờ thần thức phát hiện ra chỗ mình đang
đứng lúc này, là một cái đường ống nhỏ dài.
Về phần điểm cuối cùng, vượt ra khỏi phạm vi thần thức của hắn, không
cách nào dò xét, chỉ có thể mơ hồ truyền đến chấn động mênh mông, khiến cho
hắn có thể suy đoán ra chỗ đó chính là Nghịch Nguyệt Điện mà mình muốn tới.
"Có chút ý tứ, xem ra đây thật là hạng mục khảo hạch thứ ba, nếu như
không cách nào đi qua được cái đường ống này, vậy thì liền không có tư cách
vào Nghịch Nguyệt Điện."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, ngay từ lúc đầu hắn muốn gia nhập
vào Nghịch Nguyệt Điện, là bởi vì Đoan Mộc Tàng từng nói người của Nghịch
Nguyệt Điện đời đời kiếp kiếp nghiên cứu nguyền rủa, hiểu rõ cực cao đối với
nguyền rủa.
Cho nên Hứa Thanh dự định gia nhập, thu được một chút thông tin về
nguyền rủa, dẫu sao một người nghiên cứu, cuối cùng vẫn không thể bằng một
đám người cân nhắc và phân tích trong vô số năm được.
Điều này có tác dụng rất lớn đối với việc Hứa Thanh nắm giữ nguyền rủa,
có thể giúp hắn tiết kiệm không ít thời gian.
Mà thời khắc này, hắn ngoại trừ cần thông tin về nguyền rủa, cũng đã có
thêm hiếu kỳ đối với bản thân Nghịch Nguyệt Điện.
"Khó trách đại sư huynh cũng muốn gia nhập."
Ánh mắt Hứa Thanh kiên định, tu vi trong cơ thể ầm ầm bộc phát, thân thể
càng là tăng vọt, mượn nhờ thân thể Thần Linh, trấn áp ngược về bốn phía.
Trong lúc âm thanh oanh oanh vang vọng, thân thể Hứa Thanh run rẩy, lớp
quang bích bốn phía quá mức cứng rắn, dù hắn dùng toàn lực, cũng không thể
căng ra bao nhiêu, thân hình của hắn cũng chỉ bành trướng được đến độ cao nửa
trượng liền đã đạt đến cực hạn.
Mà cái loại cảm giác thân hình cùng với linh hồn bị đè ép mãnh liệt này,
khiến cho trong lòng Hứa Thanh không khỏi dâng lên lệ khí, hắn chợt thu về, co
thân hình lại, khiến cho bản thân lập tức từ trạng thái nửa trượng trở về bình
thường.
Vách thạch bích bốn phía cũng nhanh chóng co về lại, nhưng trong lúc này
đúng là vẫn còn có một chút khoảng cách.
Mượn nhờ khoảng cách vách tường chưa co về lại, Hứa Thanh giơ tay phải
lên, vận hành tu vi trong cơ thể, ngoại trừ Tử Nguyệt ra, còn lại toàn diện bộc
phát những đạo Nguyên Anh khác, chợt đấm một quyền về phía trước.
Một quyền này, hội tụ Độc Cấm, Quỷ Đế Sơn, Thiên Đạo, Quang Âm Bình
cùng với Kim Ô, còn có mệnh đăng của hắn, hình thành gió lốc, nổ vang về
phía trước.
Âm thanh ken két khuếch tán, Hứa Thanh xông ra, đạp đi mấy trượng về
phía trước, theo cảm giác ràng buộc lần nữa bao phủ, Hứa Thanh nghiến răng,
lại dùng phương pháp như cũ, tiếp tục tiến tới.
Không biết đi qua bao lâu, Hứa Thanh một đường nổ vang, không ngừng
cưỡng ép đánh mở con đường phía trước, mặc dù cất bước khó khăn, nhưng
cuối cùng cũng đã đi ra được 100 trượng.
Sau khi đi đến nơi này, hắn đã sức cùng lực kiệt, cảm thụ một chút điểm
cuối cùng xa xôi, Hứa Thanh liền thở dài, lựa chọn rời khỏi, trở về tiệm thuốc,
nghỉ ngơi sau đó lại tiếp tục đi vào trong gương.
Nơi Hứa Thanh oanh kích ra lúc trước cũng không theo hắn lần nữa trở về
mà biến mất không thấy gì nữa, bây giờ hắn tựa như là công nhân đào hầm mỏ,
hắn ở vị trí 100 trượng hung hăng nghiến răng, trong mắt lộ ra kiên định, liên
tục oanh kích về phía trước