Cái này thật ra cũng là một mục tìm kiếm danh trạng, toàn bộ người muốn
gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, phải chém giết hai tu sĩ cùng cảnh giới của Hồng
Nguyệt Thần Điện.
Chỉ có đưa thi thể chém giết vào trong gương, mới tính là hoàn thành hạng
mục khảo hạch thứ nhất.
Điểm này Hứa Thanh có thể lý giải, mục đích của cái hạng mục khảo hạch
thứ nhất này là thẩm tra thực lực người gia nhập, đồng thời cũng bao hàm đề
phòng đối với ngoại giới.
Phương pháp này, khiến cho nếu như có người của Hồng Nguyệt Thần Điện
muốn lẫn vào, cũng nhất định phải trả giá thật nhiều mới có thể.
Mà tu vi càng cao, trả giá cao lại càng lớn.
Vả lại đây vẫn chỉ là hạng mục thứ nhất, sau khi trả giá thật nhiều nếu như
không cách nào thông qua khảo hạch tiếp theo, vậy tất cả trả giá đều vô ích.
Cho nên, cái khảo hạch này liền được sắp đặt ở vị trí đầu tiên.
Về phần hạng mục khảo hạch thứ hai khi gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, đó
là tín ngưỡng.
Hạng mục thứ ba thì Hứa Thanh không biết được, hắn dự định trước tiên
hoàn thành hạng mục tìm kiếm danh trạng đã.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Hứa Thanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lờ mờ
bên ngoài, trong mắt lộ ra quyết đoán, phất tay thu hồi tấm gương trước mặt,
nhoáng một cái phía dưới, rời khỏi tiệm thuốc.
Mục tiêu của hắn không phải là Hồng Nguyệt Thần Điện trong Khổ Sinh
sơn mạch.
Hồng Nguyệt Thần Điện có thể xây dựng ở trong nơi này, Hứa Thanh rõ
ràng không thể coi thường.
Dẫu sao muốn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện, vậy nhất định phải hoàn thành
việc tìm kiếm danh trạng, nói cách khác, toàn bộ người muốn gia nhập, đầu tiên
đều sẽ đặt chú ý tới trên Thần Điện.
Kể từ đó, chỉ cần không phải kẻ đần, đều sẽ không thể phớt lờ việc này, mà
dựa theo hiểu biết của Hứa Thanh sau khi tiếp xúc cùng Thần Điện mấy lần,
hắn cảm thấy Thần Điện có khả năng rất lớn là đang câu cá ở nơi này.
Đương nhiên ý nghĩ của mỗi người khác biệt, Hứa Thanh cảm thấy những
người muốn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện nhất định rất hiếm người ngu dốt,
cho nên khả năng đại khái sẽ chọn đi ra ngoài khu vực sa mạc phục kích tu sĩ
Thần Điện khác.
Nhưng Hứa Thanh không muốn mạo hiểm.
Giờ phút này hắn đeo lên mặt nạ Tiên Thuật, thân thể mở ra trạng thái quỷ u
hóa, hoàn toàn ẩn nấp, rời khỏi sơn mạch đi tới sa mạc, tìm kiếm hung thú có tu
vi phù hợp.
Thời gian cứ như vậy trôi, ngày lại ngày qua đi.
Hung thú bên trong đại mạc tu vi cao thấp không đều, mà trong khoảng thời
gian săn bắn gần đây, Ảnh Tử đã vì Hứa Thanh đánh dấu ra một chút địa
phương nguy hiểm, cho nên mục tiêu của Hứa Thanh liền rất rõ ràng.
Hai ngày sau, chỗ một dòng cát trong đại mạc truyền đến một tiếng nổ vang
cực mạnh, trong lúc pháp thuật chấn động vang vọng bốn phía, một con trùng
màu đỏ cực lớn chui lên từ dưới đất, toàn thân tràn ra chấn động có thể so với tu
vi Nguyên Anh, nhưng trong miệng lại phát ra tiếng kêu rên.
Bên trong đất cát phía dưới nó, thân ảnh Hứa Thanh di chuyển với tốc độ
cực nhanh, bỗng nhiên đuổi theo, tay phải giơ lên hung hăng nhấn một cái, thân
thể con trùng màu đỏ này lập tức tan vỡ non nửa, lúc rơi xuống mặt đất, hấp
hối.
Hứa Thanh thu hồi, lại tiếp tục đi về phía trước.
Năm ngày sau, một bò cạp cực lớn, trọn vẹn tầm hơn mười trượng, đang cấp
tốc bỏ chạy trên mặt đất, sau lưng nó có một thân ảnh liên tục truy kích, cho đến
một lát sau, theo vô số Thiên Ma thân phủ xuống, con bò cạp phát ra tiếng gào
thét thê lương, muốn lao ra nhưng lại không làm được, bị thân ảnh sau lưng
đuổi theo.
Dưới từng trận nổ mạnh vang vọng, một nén nhang sau, theo hết thảy hỗn
loạn dẹp xuống, thân ảnh Hứa Thanh đi ra từ bên trong gió xanh, trở về phía
Khổ Sinh sơn mạch.
Hắn dùng một ngày rưỡi để trở về tới tiệm thuốc trong thổ thành, Linh Nhi
hết thảy như thường, chỉ là có chút lo lắng bận tâm khi Hứa Thanh ra ngoài, sau
khi nhìn thấy Hứa Thanh trở về, nàng liền nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ
nhắn lại lộ ra nụ cười.
Hứa Thanh sờ lên đầu Linh Nhi, đi ra sau nhà, khoanh chân ngồi xuống, mở
ra trận pháp ngăn cách, sau đó hắn lấy ra tấm gương đặt ở trước mặt, tiếp theo
liền thở sâu, trong mắt lộ ra tinh mang.
Hắn không muốn mạo hiểm đi phục kích tu sĩ Thần Điện, một khi việc này
lộ ra, sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Cho nên hắn dự định dùng phương pháp thủ xảo của mình để tạo ra tu sĩ
Thần Điện, dùng cách này để lừa gạt thông qua khảo hạch của Nghịch Nguyệt
Điện, đây cũng là nguyên nhân hắn nghiên cứu lâu như vậy.
"Ta đã nhiều lần dò xét, khảo hạch này chính là một loại cơ chế, không phải
do người khống chế, cho nên có lẽ ta có thể thành công, bất quá ta chúc phúc sẽ
dẫn động nguyền rủa, cho nên động tác của ta phải nhanh một chút mới được."
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, phất tay lấy ra cò cạp cùng với con trùng màu
đỏ bị chính mình bắt giữ, nhanh chóng lấy lực lượng Tử Nguyệt của bản thân,
chúc phúc trên người hai con hung thú đang hấp hối.
Tương tự như lúc trước chúc phúc cho Mộc Nghiệp, trong thời gian ngắn,
thân thể hai con hung thú này run rẩy, riêng phần mình xuất hiện ấn ký màu tím,
một cái chớp mắt hạ xuống, nguyền rủa của chúng nó liền bị dẫn động.
Không đợi nguyền rủa bộc phát, Hứa Thanh nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp ném
hai con hung thú này vào trong tấm gương.
Mặc dù tấm gương này rất nhỏ, chúng nó rất to, nhưng ngay khi đụng chạm,
trong tấm gương lập tức tràn ra một cỗ hấp lực cực lớn, lập tức hút hai con hung
thú sắp bộc phát nguyền rủa này vào bên trong.
Hứa Thanh lui ra phía sau vài bước, mặc dù liên tục thăm dò và nghiên cứu,
bản thân hắn cũng có chút tin tưởng đối với phương pháp của mình, nhưng giờ
phút này liên quan đến thành bại, tâm tình của hắn cũng khó tránh khỏi có chút
lo lắng không yên, ngóng nhìn về phía tấm gương.
Tấm gương kia đột nhiên rung động giữa không trung, ở trên nhanh chóng
lập lòe tia sáng, giống như đang phán định.
Cho đến khi kéo dài hơn mười hơi thở, vào lúc tâm của Hứa Thanh càng lúc
càng treo cao, trong tấm gương lại tràn ra ý chí mênh mông.
"Thông qua!"
Hứa Thanh thở phào một hơi.
Thực tế hắn cũng không muốn dùng loại phương pháp thủ xảo này, nhưng
thật sự là mức độ nguy hiểm của việc đi phục kích Hồng Nguyệt Thần Điện rất
cao, khả năng đối phương đang câu cá ở đây là cực lớn.
Một khi làm không tốt, liền sẽ gặp phải phiền phức, bất lợi với dự tính
chuẩn bị yên ổn nghiên cứu lúc ban đầu của hắn.
Còn nếu như rời khỏi Thanh Ti đại mạc đi tới chỗ khác, một lần đi đến liền
hao phí ít nhất thời gian non nửa năm, vì vậy so sánh ra, chính mình đích thân
chế tạo ra thuộc hạ, dĩ nhiên là lựa chọn tối ưu nhất.
"Ta dựa vào năng lực của mình thông qua cái hạng mục khảo hạch thứ nhất
này, ngược lại cũng không tính là ăn gian."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, hồi tưởng lại những dạy dỗ của sư tôn đối
với mình, sau đó hắn liền cảm thấy mình làm như vậy là chính xác.