Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1381: Đoạt tiền cướp sắc và cái kết (2)




Thần sắc Hứa Thanh như thường, hắn vốn định mượn nhờ cái kiến giải này,

thăm dò một chút tình báo mình cần, nhưng tính cảnh giác của đối phương rất

cao.

Nhưng mà Hứa Thanh cũng không để ý việc này trong lòng, nếu như đã

không hỏi được, hắn liền quay người rời khỏi.

Nhưng sau khi đi được vài bước, trong mắt Hứa Thanh liền lóe lên hàn

mang, vào thời khắc này, hắn cảm nhận được trong gió bốn phía nhiều hơn một

chút độc.

Loại độc này che giấu vô cùng sâu, vô sắc vô vị, mượn gió thổi tới, có thể

khiến cho người ta trong lúc bất tri bất giác trúng chiêu.

"Điều phối có chút qua quýt, Mê Ly Thảo, Bách Diệp Khô, Cửu Huân

Nham... Còn phối hợp một chút Thi Hoa, là hỗn hợp độc, cần một loại độc

khác để dẫn động phát tác."

Hứa Thanh ngửi một cái, bất động thanh sắc, tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi sắp qua một nén nhang, phía sau hắn liền truyền đến tiếng gào

thét, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, quay đầu nhìn lại.

Tên tu sĩ độc nhãn kia đi mà quay lại, tới gần bên ngoài Hứa Thanh hơn

mười trượng, trong mắt lộ ra kỳ dị, cao thấp quan sát chằm chằm Hứa Thanh,

cái mũi còn ngửi ngửi.

"Trên người của ngươi không bình thường, rất thơm."

Nói xong, ánh mắt của gã liền khóa chặt vào cổ Hứa Thanh, trong mắt có

ánh sáng âm u lóe lên, giơ tay lên chỉ một ngón tay.

"Nơi đó của ngươi có thứ gì đấy, bộ dạng ăn thật ngon, bắt nó cho ta, ta sẽ

nói cho ngươi biết đáp án ngươi mong muốn."

Linh Nhi run lên.

Vị trí tên tu sĩ độc nhãn này chỉ, chính là chỗ nàng ở, không sai lệch chút

nào.

Cảm nhận được Linh Nhi run rẩy, ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh lẽo, chú

ý tới một ngón tay đối phương giơ tay lên kia, độc bốn phía lập tức bao phủ bản

thân, bộ dạng muốn bộc phát, vì vậy bình tĩnh nhìn về phía tu sĩ độc nhãn.

Đáy lòng tên tu sĩ độc nhãn trầm xuống, độc bốn phía là gã tản ra, đồ vật

trên cổ đối phương, lúc trước gã đã phát hiện, cho rằng đây là một món bảo bối.

Nhưng mà chiến lực của người trước mắt khiến cho gã có chút kiêng kị, cho

nên mới bí mật hạ độc trước.

Giờ phút này trở về, cũng là phát hiện độc đã không sai biệt lắm, chuẩn bị

một lần hành động bộc phát, nhưng lúc này gã rõ ràng đã tràn ra vật dẫn động

khiến cho độc phát, nhưng đối phương vẫn hết thảy như thường.

Một màn này khiến cho tu sĩ độc nhãn cảm giác không đúng, vì vậy nhãn

châu xoay động, lui ra phía sau vài bước, nhàn nhạt mở miệng.

"Nhìn bộ dạng của ngươi, vật này hẳn là rất trọng yếu đối với ngươi, cũng

được, ta kiếp này không thích đoạt đồ yêu thích của người khác, nhưng mà đáp

án ngươi muốn, cần trả giá một chút đại giới để giao dịch."

Hứa Thanh gật đầu, thân thể đi đến phía trước một bước, tu vi trong cơ thể

ầm ầm bộc phát, trong một cái chớp mắt, mười ba đạo Nguyên Anh nhị kiếp

liền bạo phát ra chiến lực ba mươi chín Anh.

Luồng chiến lực cực mạnh, đối với những người lấy sáu tòa Thiên Cung tấn

chức Nguyên Anh mà nói, cho dù là sáu Nguyên Anh của bọn họ đã trải qua

năm lần Mệnh Kiếp đến đại viên mãn, cũng không sánh bằng.

Trình độ dồi dào trực tiếp khiến cho bốn phía dấy lên phong bạo kinh

khủng, nghiền ép bốn phương, chấn động bát hoang.

Trong đầu tên tu sĩ độc nhãn oanh một tiếng, hô hấp dồn dập, biểu cảm

hoảng sợ, la thất thanh.

"Ngươi ngươi ngươi!"

"Chiến lực quỷ gì đây!!"

Gã có thể cảm ứng ra Hứa Thanh là Nguyên Anh nhị kiếp, vả lại Nguyên

Anh nhiều hơn so với chính mình, nhưng gã tự thân là tam kiếp, mặc dù kiêng

kị đối với Hứa Thanh, nhưng lúc đầu vốn cũng không hề hoảng sợ.

Chỉ là hạ độc thất bại, khiến cho đáy lòng của gã có chút bất an.

Cho đến giờ khắc này Hứa Thanh bộc phát, khí tức kinh khủng kia không

khác gì lời cảnh tỉnh với gã, để cho toàn thân gã rung động lắc lư, trong ánh mắt

lộ ra cảm giác không cách nào tin cùng không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí còn xuất hiện một chút mê muội cùng với cảm giác không chân

thực, thật sự gã thân là tán tu, cả đời này đều chưa nhìn thấy qua nhị kiếp nào

khủng bố như thế.

"Đây là lão quái vật, hắn tuyệt đối không phải nhị kiếp, hắn đang câu cá!!"

Đáy lòng tu sĩ độc nhãn run rẩy, điên cuồng lui về phía sau, giờ phút này

toàn bộ suy nghĩ trong đầu của gã đều là làm thế nào có thể còn sống đi ra, vì

vậy trong khi bay nhanh rút lui, gã phất tay đánh ra rất nhiều pháp thuật, huyễn

hóa ra từng con nhuyễn trùng màu nâu.

Trên người những con nhuyễn trùng này mọc ra cánh, số lượng đến hơn

vạn, phô thiên cái địa lao ra, riêng phần mình nhả tơ, hình thành từng tầng lưới

lớn, bao phủ về phía Hứa Thanh.

Càng có từng kiện pháp khí được phóng ra, trong đó có cái hình thành

phòng hộ khuếch tán toàn thân tu sĩ độc nhãn, có rất nhiều phi kiếm, còn có rất

nhiều bình hoa, càng có trường thương.

Đủ loại với số lượng rất nhiều, lại không đồng bộ, hiển nhiên là đến từ nhiều

người, giờ phút này được gã cùng nhau thi triển ra, mặc dù mỗi một món thì

thấy uy lực tầm thường, nhưng nhiều pháp khí như vậy cùng xuất hiện, vẫn là

có chút uy năng.

Đồng thời còn có rất nhiều bình thuốc bị ném ra ngoài, từng cái bạo khai,

trong đó tràn ra phấn độc nồng đậm, ăn mòn hết thảy, ngăn cản Hứa Thanh.

Mặt đất núi đá, cũng theo kẻ này nhấc chân giậm xuống, xuất hiện vòng

xoáy, hóa thành nước bùn, từng đám nhánh mây màu nâu bay lên, quấn quanh

về phía Hứa Thanh.

Đủ loại thủ đoạn lập tức được dùng ra, khí thế không tầm thường.

Nhưng vẫn là chưa đủ.

Trong chốc lát, Hứa Thanh thật giống như một con hung thú động trời,

mang theo vô tận phong bạo, hư vô nổ vang, nghiền nát tất cả, nhanh chóng

đuổi theo.

Không đợi nhánh mây dưới chân tới gần Hứa Thanh, chúng nó đã nhao

nhao run rẩy tự động vỡ vụn, dưới chấn động kinh khủng quanh toàn thân Hứa

Thanh, căn bản chúng nó không cách nào tồn tại một chút xíu nào.

Mà những con nhuyễn trùng phun ra lưới lớn kia cũng giống như thế, dưới

hư ảnh Kim Ô hình thành từ khí tức Hứa Thanh xông lên, toàn bộ đều bị thiêu

đốt.

Hỏa diễm càng cuốn ngược lại, bao trùm tất cả nhuyễn trùng.