Giờ phút này cảm giác mê muội của Hứa Thanh vẫn mãnh liệt như trước,
nhưng sau khi trải qua nhiều lần thì hiện giờ hắn đã có thể miễn cưỡng thích
ứng, lúc này vừa nhìn qua hết thảy bốn phía, vừa nhìn về phía quả đào trong tay
đội trưởng.
Hứa Thanh nở nụ cười.
"Xem hiểu một chút, Vị Ương sơn mạch này giống như là một tuồng kịch."
Đội trưởng nghe vậy, trong mắt lộ ra tán thưởng, cười ha ha.
"Đúng là một tuồng kịch."
"Tiểu sư đệ, đây chính là một tuồng kịch hiến cho Hồng Nguyệt Xích Mẫu,
ta và ngươi có thể may mắn tham gia bên trong tuồng kịch này, thật tốt biết bao
nha."
Hứa Thanh gật đầu, hắn lưu ý đến câu hiến cho Hồng Nguyệt Xích Mẫu mà
đội trưởng nói ra.
"Bên trong Tế Nguyệt đại vực, bất luận nơi nào tồn tại Âm Dương Hoa Gian
tông, đều là chỗ mà lực lượng mộng cảnh của Hồng Nguyệt Xích Mẫu bao phủ,
Âm Dương Hoa Gian tông sẽ đan dệt nội dung cốt truyện, trở thành giấc mộng
của Thần Linh."
Đội trưởng cười mở miệng
"Cái này, chính là Tế Vũ của Âm Dương Hoa Gian tông."
Hứa Thanh mặc dù đã đoán ra được rất nhiều, nhưng hắn không hề liên hệ
cùng một chỗ với Tế Vũ, giờ phút này nghe vậy liền có chút thay đổi sắc mặt.
"Những con Vũ Điệp kia..." Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
"Vũ Điệp, chính là Tế Vũ giả mượn nhờ lực lượng mộng cảnh của Thần
Linh ảnh hưởng chúng sinh, sau đó từ trong những lần va chạm cùng với giao
thoa với nhau, hình thành sinh vật mộng cảnh này."
Đội trưởng ăn đào, xách thân thể kiếp trước trong tay, đi về phía Hứa Thanh,
vừa đi vừa truyền ra lời nói.
"Nó là hư ảo, là một trong vật dẫn lực lượng mộng cảnh, cũng là môi giới để
một khắc Thần Linh thức tỉnh, truyền câu chuyện này vào trong ý thức của
Thần."
Hứa Thanh hít sâu, loại kiến giải này quả thực không thể tưởng tượng,
nhưng sau khi nhớ lại, hắn lại cảm thấy tất cả đều có thể đối ứng.
"Nhưng mà trước khi Thần Linh thức tỉnh, những con Vũ Điệp này không
thể quay về, cũng không cách nào chiếu vở kịch lớn này vào bên trong."
“Ta biết hết tất cả những thứ này, nhưng vẫn lựa chọn chủ động đi vào, tiểu
sư đệ ngươi có thể đoán được nguyên nhân đúng không."
Vẻ mặt đội trưởng mang theo đắc ý, đi tới bên người Hứa Thanh.
Hứa Thanh chú ý đến thân thể kiếp trước đội trưởng mang theo trong tay,
đáy lòng đã có đáp án.
"Vậy nên thân thể kiếp trước của ngươi căn bản không có bị lấy mất, mộ địa
chúng ta tới lúc trước kia thật ra cũng là giả dối."
"Giống như đại sư huynh ngươi đã nói ngay từ đầu, ngươi vì phòng ngừa
trộm mộ, đã sớm bố trí một chút biểu hiện giả dối, mà nơi chúng ta đi tới, thật
ra….Cũng là một trong những nơi giả dối kia."
"Lúc ấy Ninh Viêm đã hỏi ngươi, ngươi nói có chín nơi là giả dối, vậy hai
nơi sau có bố cục như thế nào."
"Lúc ấy ngươi chỉ cười mà không nói, bởi vì mộ địa mà chúng ta đi tới,
chính là bố cục giả thứ tám, mà toàn bộ Vị Ương sơn mạch, chính là….Bố cục
giả dối thứ chín!"
Hứa Thanh nhìn qua đội trưởng, chậm rãi mở miệng.
"Đại sư huynh, lúc trước ngươi đến cùng đã đắc tội bao nhiêu người, đã làm
nên sự tình gì, mới sợ hãi người ta trộm thân thể kiếp trước của mình tới mức
như vậy?
Đội trưởng nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó cười ha hả.
"Không hổ là tiểu sư đệ của ta, ha ha, ngươi nói không sai, cái mộ địa kia
chính là bố trí giả thứ tám, mà Vị Ương sơn mạch này chính là bố cục giả dối
thứ chín."
"Đại sư huynh, ngươi học xấu từ chỗ của Bạch Tiêu Trác, sớm báo cho ta
biết đáp án không tốt sao." Hứa Thanh nhíu mày.
Đội trưởng cười hắc hắc, mấy cái thuật này quả thật là y học được từ chỗ
Bạch Tiêu Trác, y cảm thấy như vậy mình sẽ rất là ngưu bức.
"Muốn biết mộ địa chân chính của ta ở đâu không?" Đội trưởng nháy mắt ra
hiệu, một bộ dạng muốn nhử.
Biểu cảm quen thuộc này, ti tiện quen thuộc, phong cách quen thuộc, khiến
cho đáy lòng Hứa Thanh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó mặt không cảm xúc
mở miệng.
"Ở trong mộng."
Hứa Thanh không muốn phối hợp.
Đội trưởng trừng mắt thật to, cảm thấy có chút không có ý nghĩa, tiểu Thanh
cũng không đáng yêu như trước nữa, bất quá y cũng nhìn ra Hứa Thanh đang
tức giận, vì vậy liền cười ha ha, ôm cổ Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng. "Tiểu
sư đệ ngươi thật lợi hại, cái này cũng có thể đoán ra được."
"Năm đó thân thể kiếp trước của ta, được một vị Thượng Thần thần bí trợ
giúp, giấu ở trong mộng của Hồng Nguyệt Xích Mẫu….Càng bóp nát thành
từnh mảnh Vũ Điệp trong mộng."
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, hắn rất là lưu ý đến Thượng Thần mà đội
trưởng nhắc tới trong lời nói.
Cùng lúc đó, vào thời khắc này, phiến thiên địa nơi đây cũng đang xuất hiện
biến hóa, tất cả chúng sinh bốn phía, biểu cảm từ chết lặng biến thành dữ tợn,
vô luận là cỏ cây hay là núi đá, vào một cái chớp mắt này, tất cả mọi thứ đều
tràn ra một luồng ác ý mãnh liệt.
Luồng ác ý này hội tụ từ bát phương, bộc phát từ vạn vật trong Vị Ương sơn
mạch, sau khi hội tụ cùng một chỗ liền hóa thành âm thanh.
"Cút ra ngoài!"
Theo âm thanh này truyền ra, Vị Ương sơn mạch đồng loạt nổ vang, đại địa
cũng run rẩy, thành trì dưới núi đồng dạng cũng lay động.
Đội trưởng nở nụ cười, không giải thích về vị Thượng Thần thần bí kia,
cũng không để trong lòng biến hóa bốn phía, y tiếp tục nói về nơi đặt thân thể
kiếp trước của mình.
"Về phần phương thức mở ra, cũng chỉ có đi vào trong mộng cảnh mới có
thể làm được, cho nên ta không có báo trước cho ngươi biết, bởi vì hết thảy đều
phải phù hợp với yêu cầu của mộng cảnh này, chỉ có như vậy, ta mới có thể
chân chính nhập vào trong tuồng kịch."
"Nhưng mà lúc trước ta cũng đã nhắc nhở ngươi rồi, tiểu sư đệ đừng tức
nữa, đừng giận nữa nha." Đội trưởng cười đùa tí tửng, giơ lên thân thể kiếp
trước trong tay.
"Ngươi xem, mục đích của ta thật ra vẫn là nó, bởi vì nó chính là chìa khoá
mở ra thân thể kiếp trước của ta ở trong mộng cảnh này, nhất định ngươi không
đoán được bản thể của cái đồ chơi này là cái gì."
Đội trưởng nói xong, vung tay phải lên, thân thể kiếp trước kia lập tức hóa
thành nước đen tung bay, ở chính giữa lộ ra một con…. Vũ Điệp hư thối!
Trong đó tràn ra khí tức cổ xưa, hiển nhiên nó không phải là một con Vũ
Điệp vừa được sinh ra, mà đã tồn tại năm tháng cực kỳ lâu, càng bị một cỗ vị
cách cực cao ẩn nấp, khiến cho Xích Mẫu sơ sẩy, không hề phát hiện.
Cái này, chính là chìa khoá.
Một khắc nó xuất hiện, bát phương rung chuyển, thiên địa biến sắc, phong
vân cuốn ngược lại, toàn bộ Vị Ương sơn mạch lắc lư vô cùng mãnh liệt, biểu
cảm của vô số chúng sinh bốn phía cũng lộ ra vùng vẫy và đau khổ.
Càng có núi đá tan vỡ, cỏ cây vỡ vụn.
Hết thảy đại biến, trong Âm Dương Hoa Gian tông lập tức truyền ra một cỗ
chấn động động trời, càng có tiếng gào thét phẫn nộ đến cực hạn khuếch tán
khắp thiên địa.
"Tỉnh lại, tỉnh lại!"
Theo giọng nói xuất hiện, vạn vật chúng sinh càng vùng vẫy mãnh liệt hơn,
hình như Tế Vũ giả sáng lập tuồng kịch này muốn kết thúc mộng cảnh, khiến
hết thảy nghịch chuyển, cắt ngang kế hoạch của đội trưởng.