"Bọn họ từ đầu đến cuối, đang nói cái quái gì?" Đội trưởng rất hiểu làm thế
nào để phá hư phong cảnh, giờ phút này mờ mịt nhìn qua Hứa Thanh, lại nói
một câu.
"Hình như ta có cảm giác, bọn họ đang trao đổi ám hiệu với nhau?"
Hứa Thanh cũng mờ mịt, thi từ của Ngô Kiếm Vu, đến bây giờ hình như
cũng chỉ có một mình Vân Hà Tử có thể nghe hiểu.
Sau một lúc lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại tiếp tục chú ý Ngô Kiếm
Vu.
Thời gian một ngày trôi qua, đến lúc hoàng hôn, Ngô Kiếm Vu trở lại, biểu
cảm đắng chát, mang theo một chút phức tạp cùng cảm khái, sau khi trở về
không nói câu nào, lặng lẽ ngồi trên ghế ngẩn người.
Mắt thấy như vậy, đội trưởng đi qua an ủi một phen, ý đồ dò hỏi, nhưng Ngô
Kiếm Vu lắc đầu, cuối cùng thở dài.
"Kiếp này không có phí trăm năm, sao cách bên bờ không thấy lưới."
Đội trưởng nhíu mày, nhìn Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, nhàn nhạt mở miệng.
"Nói cho rõ ràng!"
Ngô Kiếm Vu vẻ mặt buồn rười rượi, lấy ra Anh Vũ thả lên đỉnh đầu, Anh
Vũ thở dài, thấp giọng mở miệng.
"Phụ thân ta bị cự tuyệt."
"Không sao, nữ nhân đều là cái dạng đó, lúc đầu sẽ luôn rụt rè một chút, làm
cho ngươi không thể tuỳ tiện đạt được, đại Kiếm Kiếm, để ta dạy cho ngươi
mấy chiêu, nhất định có tác dụng!" Đội trưởng nghe vậy, lập tức ôm cổ Ngô
Kiếm Vu, tiếp tục thương nghị.
Cứ như vậy, vào lúc trời lần nữa sáng sớm, Ngô Kiếm Vu trọng chấn lại tinh
thần, lần nữa đi ra, tiếp tục đi ước hẹn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh hai mươi ngày trôi qua, cách ngày U
Tinh đến chỉ còn chưa tới bảy ngày.
Những ngày này, Hứa Thanh và đội trưởng mặc dù cũng thỉnh thoảng đi linh
trì, nhưng cũng không tiến hành bất luận việc mờ ám gì, về phần Ngô Kiếm Vu
chỗ đó, cũng có một chút tiến triển.
Hầu như mỗi ngày y đều đi ước hẹn với Hà Vân Tử, hai người có đôi khi
cùng nhau dạo chơi ngoại thành, có đôi khi cùng nhau ngâm thơ, thậm chí có
mấy lần còn kề đầu nói chuyện, cùng nhau tán thưởng tài tình của Cổ Hoàng,
lẫn nhau bất tri bất giác đã trở lên vô cùng thân thiết.
Trong lúc này, hướng đi mỗi ngày của Hứa Thanh và đội trưởng cũng đều
được truyền tới Vân Hà Tử, sau khi hết thảy đều vẫn như thường, nghi ngờ
trong lòng Vân Hà Tử đối với hai người cũng dần dần phai nhạt.
Cho đến khi còn cách ngày U Tinh đến còn có ba ngày, Hứa Thanh và đội
trưởng quyết định hành động, bọn họ cũng như thường ngày đi tới linh trì, ngâm
ở bên trong, khoanh chân đả tọa.
Nhưng ở bên trong linh trì, một cái ngón chân của đội trưởng lại chia lìa
cùng với bản thể, hóa thành một con sâu nhỏ, chậm rãi nhúc nhích ở dưới nước.
Lặng yên không phát ra khí tức, bò một vòng quanh toàn bộ linh trì, tới vị trí
chính giữa, hóa thành một khối bùn, áp chặt vào đáy linh trì.
Hứa Thanh nhắm mắt, hấp thu lực lượng bồi dưỡng bên trong linh trì, không
lộ ra bất luận sơ hở gì, nhưng lại vào lúc đội trưởng chỗ đó sắp hoàn thành, trên
bầu trời lại bay tới một đám Vũ Điệp.
Chúng nó trôi nổi ở trên không trung, trong lòng Hứa Thanh nổi lên chấn
động, mở mắt ra nhìn tới một cái, chớp mắt, cái loại cảm giác hoảng hốt cùng
mông lung kia lại lần nữa hiện ra trước mắt.
Toàn bộ thế giới, tựa hồ cũng vào một cái chớp mắt này xuất hiện trùng lặp
mãnh liệt, núi đá cũng tốt, linh trì cũng được, còn có tất cả mọi người ở đây, tất
cả đều xuất hiện bóng chồng, duy chỉ có đội trưởng chỗ đó là rõ ràng!
Thậm chí vào thời khắc này, trong đầu hắn còn sinh ra từng trận đau nhức
kịch liệt, theo đó liền hóa thành mê muội, dường như toàn bộ thế giới đều lấy
chính hắn làm trung tâm, chuyển động về một cái phương vị.
Loại cảm giác này, khiến cho Hứa Thanh theo bản năng cần phải nhắm mắt
lại, dùng cách này miễn cưỡng giảm bớt, đồng thời còn có từng trận cảm giác
chán ghét và không còn chút sức lực liên tục xuất hiện không tiêu tan, cũng
chẳng biết từ lúc nào, trên trán đã xuất rất nhiều mồ hôi lạnh.
Dù là ngâm trong hồ nước ấm áp cũng không cách nào ngăn cản rét lạnh từ
trong tràn ra bên ngoài, hết thảy âm thanh bên tai đều giống như bị hư vô ngăn
cách, trở nên yếu ớt.
Lần này thời gian kéo dài càng vượt qua lúc trước, sau hơn 10 hơi thở Hứa
Thanh mới khôi phục lại.
Một khắc mở mắt ra, hô hấp Hứa Thanh dồn dập, sắc mặt xanh mét không
có bất kỳ huyết sắc, hắn theo bản năng đè lại mỏm núi đá bên người, lúc nhìn về
phía đội trưởng, vẻ mặt đội trưởng mang theo ân cần, đỡ thân thể lảo đảo muốn
ngã của hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Đại sư huynh, có phải ngươi có chuyện gì che giấu ta hay không?" Hứa
Thanh nhìn qua đội trưởng, trầm thấp mở miệng.
Đội trưởng trầm mặc, không có trả lời vấn đề này, mà nở nụ cười, trong mắt
lộ ra chân thành, nói khẽ.
"Tiểu Thanh, ngươi tin ta là tốt rồi."
Hứa Thanh im lặng, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu, không có hỏi tới.
Mà bọn họ cũng rất nhanh đứng dậy rời khỏi nơi đây, trở về phòng mình.
Toàn bộ hành trình cũng không xuất hiện bất kỳ biến hóa dị thường nào,
cảnh này khiến cho Hứa Thanh theo bản năng cảm giác tất cả vô cùng thuận lợi,
dường như hết thảy cũng đều dựa theo suy nghĩ của bọn họ để tiến hành.
Ngô Kiếm Vu thành công thành lập nên quan hệ thân mật cùng với Hà Vân
Tử, khiến cho đối phương không có phát hiện hành động của bọn hắn.
Tiến tới bố trí trong kế hoạch cũng hoàn thành đơn giản, chỉ chờ U Tinh
đến.
Nhưng Hứa Thanh cũng không nói cái nghi vấn này ra, vào ngày hôm sau,
hắn trầm mặc cùng với đội trưởng và Ngô Kiếm Vu, rời khỏi Âm Dương Hoa
Gian tông.
Trước khi đi Ngô Kiếm Vu rõ ràng còn có chút không muốn, nhưng vì
nghiệp lớn y vẫn cắn răng, dưới ánh mắt đưa nhìn của Hà Vân Tử, không hề
quay đầu rời đi.
Sau khi đi ba ngày, U Tinh xuất hiện.
Rất xa, một đám người trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở chân trời, thị nữ
vung hoa, khúc nhạc truyền ra, thân ảnh U Tinh ở bên trong, chầm chậm đi đến.
Chỉ là không có người chú ý tới, một khắc ả đến, bên trong Song Tử Phong
có một đôi mắt già nua chậm rãi mở ra, ý vị thâm trường nhìn sang.
"Thú vị."
*Lời tác giả Nhĩ Căn:
Sau khi viết xong chương này ta cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, ta muốn cắt bỏ
Ngô Kiếm Vu, di ngôn thi từ ta cũng đã nghĩ sẵn cho y rồi!
Trưng cầu ý kiến của mọi người một chút!
Theo các ngươi thì cắt hay không cắt đây?
*Lời dịch giả: Lão Nhĩ cố tình giả vờ giả vịt đấy, rõ ràng lười làm thơ nên
cố ý viết thơ chả ra thơ, cũng tự lão nghĩ và viết ra thôi, thay gì đau não và tốn
nhiều thời gian làm thơ, lão đã tự tinh giản nhiều công sức bằng cách đó rồi,
còn nói điêu vờ hỏi ý!:D