Thanh âm êm ái truyền đến từ bầu trời, nương theo tiếng than nhẹ vang
vọng bốn phương.
"Mây trên trời như sơn tiêu, đá trong lòng ta cao hơn đất!"
Hứa Thanh sững sờ, đội trưởng kinh ngạc, Ngô Kiếm Vu chợt ngẩng đầu,
nhìn nữ tử trên không trung, nhướn mi lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Núi xanh không ngửi thấy màu đen, ánh trăng rơi ngày nào biết được?"
"Là ta đường đột, ngươi có thể gọi là ta Vân Hà Tử."
Nữ tử trung niên rõ ràng nghe hiểu thơ của Ngô Kiếm Vu, nghe xong liền
nhẹ giọng mở miệng.
Lần này đến phiên Ngô Kiếm Vu sửng sốt.
Giờ phút này đang là buổi trưa, làn gió ôn hòa thổi tới, cỏ xanh trên dãy núi
lắc lư, mây mù trên bầu trời giống như cũng lưu động nhanh hơn trong gió thổi,
gió hất bay tóc mọi người, cũng làm cõi lòng Ngô Kiếm Vu lay động.
Y thật không ngờ, trong thiên địa này lại có người có thể nghe hiểu thi từ
của mình, có thể tán thưởng tài tình của mình, người đột nhiên xuất hiện này,
khiến cho y vô cùng bất ngờ.
Nên biết rằng từ sau khi y bắt đầu tự bắt chước Huyền U Cổ Hoàng, bất luận
kẻ nào trong đời này, cũng tràn đầy hiểu lầm đối với y, ngay cả sư tôn của y
cũng là như thế.
Nhưng y thủy chung kiên trì lý niệm của bản thân, thủy chung ghi khắc di
phong của Cổ Hoàng, một đường đi đến bây giờ, y đã sớm tạo thành thói quen
thế nhân tầm thường, cũng quen không được người khác nhận thức.
Cho đến giờ phút này....
Trong đôi mắt Ngô Kiếm Vu lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt, y ngẩng đầu chắp tay ra
sau lưng, gió thổi bay tóc y, khiến quần áo của y bay phất phới.
Nhưng y không thèm để ý tất cả thứ này, y nhìn qua nữ tử trung niên giữa
không trung kia, trầm thấp truyền xuất ra giọng nói.
"Cửu châu sơn hải thiên địa cao, vân miểu thái mông là đạo cầu?"
Nữ tử thay đổi sắc mặt, thân thể từ trên không trung hạ xuống, đứng ở trước
người Ngô Kiếm Vu.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người, chiếu rọi đạo bào toàn thân mộc mạc có
ánh bảy màu, dung nhan hơi có tư sắc cũng bởi vì ánh sáng trong mắt, thoạt
nhìn càng có tiên linh.
Nàng khẽ gật đầu.
"Công tử đoán không lầm, ta là tông chủ Nam tông của Âm Dương Hoa
Gian tông."
Mắt Ngô Kiếm Vu lộ ra kỳ mang, lần nữa mở miệng.
"Hôm qua tinh phong mấy thần tới, không biết thiên hà rơi cẩu miêu?"
Nữ tử mỉm cười.
"Ta hiểu." Nói qua, nàng quay đầu phất tay, màn sáng tông môn lập tức tản
ra một đạo khe hở, nhanh chóng bay về hai bên, càng có ba tiếng chuông từ trên
đỉnh núi vang vọng truyền xuống.
Loại lễ tiết này, đã là không nhỏ.
Hứa Thanh và đội trưởng hoàn toàn ngây người, Ninh Viêm cũng là há hốc
mồm, trái tim mờ mịt.
Gã nhìn Ngô Kiếm Vu, lại nhìn vị tông chủ kia một chút, cảm thấy hai
người này nhất định là một đầu bệnh nặng.
Không chỉ Ninh Viêm cho rằng như vậy, giờ phút này trái tim của ba người
đệ tử thủ hộ sơn môn kia cũng là một mảnh hỗn loạn, đối với thi từ của Ngô
Kiếm Vu, bọn họ nửa câu cũng nghe không hiểu, nhưng hình như tông chủ nhà
mình thật sự có thể nghe hiểu.
Điều này không khỏi khiến cho bọn họ nghĩ đến lời đồn trong tông môn về
tông chủ nhà mình, nghe nói tông chủ sùng bái nhất là Huyền U Cổ Hoàng của
nhân tộc, cũng thích người có tài tình, thậm chí ngày bình thường còn chợt
truyền ra thi từ.
Nhưng bất kể như thế nào, bây giờ ba người bọn họ đều vô cùng cung kính,
rất nhanh liền tránh đường, cũng lén lút lưu ý tới Ngô Kiếm Vu.
"Công tử, mời!"
Nữ tử trung niên nói nhỏ, không hề có chút bởi vì chênh lệch tu vi giữa
mình và Ngô Kiếm Vu mà xuất hiện khinh thường, thậm chí trong mắt nàng,
trên thế gian này có quá nhiều những người tu vi cao, nhưng người có tài tình
như vậy, ít càng thêm ít.
Cho nên trong mắt của nàng, Hứa Thanh và đội trưởng cũng chỉ là phụ gia
mà thôi.
Tinh thần Ngô Kiếm Vu vô cùng phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng
về phía trước, một đường làm bạn cùng với Vân Hà, rất là lễ ngộ đối với người
kia.
Hai người đi phía trước, Hứa Thanh và đội trưởng nhìn nhau một cái, ngoan
ngoãn đi theo phía sau, Ninh Viêm đang muốn theo kịp, Ngô Kiếm Vu đi phía
trước bỗng dừng chân lại, bình tĩnh mở miệng.
"Nửa mảnh một mảnh hai ba mảnh, chó thấp thấy cũng phải cúi đầu!"
Vân Hà nghe vậy, quay đầu nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm khẽ run rẩy, không đợi gã mở miệng, một màn sáng lập tức hình
thành trước mặt, ngăn cản gã ở bên ngoài.
"Này là cái gì, như thế còn có thể nghe hiểu, không thể nào!" Ninh Viêm há
hốc mồm, gã biết rõ lòng dạ Ngô Kiếm Vu hẹp hòi, bây giờ mặc dù trong lòng
tức giận, nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người Hứa
Thanh bọn họ đi xa.
Cứ như vậy, bọn họ một đường tiến vào Âm Dương Hoa Gian tông, trên
đường cũng gặp Hổ Đầu Hồ Điệp như mọc thành phiến bay múa giữa không
trung, số lượng nhiều hơn không ít so với ở dã ngoại.
Từ xa nhìn lại, tựa như một mảnh sương mù, lượn lờ giữa hai ngọn núi.
Cũng khiến cho Hứa Thanh cảm thấy có chút kỳ dị, trên đường đi hắn đã
thấy loại hồ điệp này rất nhiều lần, nhưng lần này là nhiều nhất, mà theo ánh
mắt nhìn tới, theo Ngô Kiếm Vu đi về phía trước, trước mắt bỗng nhiên có chút
mơ hồ, hết thảy bốn phía bỗng xuất hiện hư ảnh trùng lặp.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hết thảy lại
khôi phục như thường.
Đội trưởng phía trước quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trong mắt mang
theo ý hỏi.
Hứa Thanh lắc đầu, nhìn như bình thường, nhưng trong lòng lại dâng lên
nồng đậm cảnh giác, hắn biết thân thể mình không có việc gì, nhưng một màn
hoảng hốt cùng mơ hồ lúc trước kia tới có chút quỷ dị.
Nhưng mà giờ phút này không phải thời điểm nhiều lời, Hứa Thanh cúi đầu
tiếp tục đi theo, cho đến một nén nhang sau, bọn họ được dẫn tới khách xá của
tông này, được thu xếp ở lại đây.