Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1361: Duyên, tuyệt không thể tả (2)




"Không phải ta!" Đáy lòng Ninh Viêm hoảng sợ, cấp tốc mở miệng.

"Là ở phương hướng chỗ ta đang đứng có đúng hay không, nhất định là như

vậy!"

Ninh Viêm vội vàng dịch chuyển khỏi, đi đến bên người Ngô Kiếm Vu.

Nhưng vào lúc gã di chuyển, kim đồng hồ chỉ dẫn của la bàn huyết mạch

trong tay đội trưởng cũng đồng thời tùy theo đó mà di chuyển, khóa chặt Ninh

Viêm như cũ.

Sắc mặt đội trưởng trở nên ngưng trọng, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Ninh

Viêm, nhàn nhạt truyền ra lời nói.

"Lấy ra!"

Thần sắc của Ngô Kiếm Vu cũng biến hóa, mạnh mẽ nhìn về phía Ninh

Viêm, theo bản năng mở miệng.

"Cây già khai hoa tử tôn gia, có hi vọng là phụ thân ngươi?"

Ninh Viêm hãi hùng khiếp vía, không có tâm tình để ý tới Ngô Kiếm Vu,

giờ phút này thần sắc của gã lộ ra mờ mịt, đáy lòng dời sông lấp biển.

Gã vốn tưởng rằng phía mình đứng trùng lặp cùng với kẻ trộm mộ kia,

nhưng lúc này lại thấy mục tiêu của cây kim đồng hồ kia rõ ràng đúng là chính

mình.

Nghĩ đến ý nghĩa đại biểu cho điều này, Ninh Viêm hoảng sợ, vội vàng ba

ba dập đầu giải thích.

"Nhị Ngưu sư huynh, thật sự không phải là ta, ta cũng không biết đây là

chuyện gì nữa."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ cổ quái, không nói chuyện, mà đội trưởng thì

nhướn lông mi lên.

"Nhanh lấy ra!"

"Lấy ra cái gì hả, hai ta thật sự không có quan hệ huyết mạch."

Ninh Viêm vẻ mặt buồn rười rượi, thân thể cũng đang phát run.

Đội trưởng nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

"Đương nhiên ta biết không phải là ngươi, ta làm sao có thể có hậu nhân

như ngươi được, ta là kêu ngươi lấy bảo da của ta ra."

Ninh Viêm nghe vậy, toàn thân chấn động, lập tức lấy bảo da của đội trưởng

từ túi trữ vật ra, vật này một mực ở nơi của gã, một cái chớp mắt lấy ra ném đi,

kim đồng hồ la bàn trong tay đội trưởng nhanh chóng chuyển động.

Mắt thấy một màn này, Ninh Viêm rốt cuộc thở ra một hơi, lúc trước gã quả

thật sợ hãi.

Ngô Kiếm Vu đáy lòng có chút tiếc nuối, thì thào nói nhỏ.

"Trời long đất lở dọa chim đái, duyên tới duyên vãng nhất lộn nhào."

Ninh Viêm nghe không hiểu, nhưng có thể cảm thụ ý nham hiểm trong đó,

vì vậy liền hằm hằm nhìn qua.

Ngô Kiếm Vu trừng mắt, tất cả những con hung thú lớn nhỏ bên người cũng

đều đồng loạt trừng tới.

Ninh Viêm trầm mặc.

Về phần đội trưởng, y không để ý tới mâu thuẫn giữa hai con hàng này, thu

hồi bảo da, lần nữa tìm kiếm huyết mạch chỉ dẫn, rất nhanh đã tập trung vào

cùng một cái phương hướng.

"Đi, là ở chỗ đó!"

"Ta ngược lại muốn đến xem, đến tột cùng là cái đồ chơi quỷ gì đoạt xá thân

thể kiếp trước của ta!"

Nói xong, đội trưởng hùng hổ, bay thẳng đến cửa ra khỏi mộ địa.

Hứa Thanh cất bước nhoáng một cái, theo sát phía sau, trên đường hắn đưa

mắt nhìn Ảnh Tử dưới chân, lại cảm giác xương cá bên trong túi trữ vật một

chút, bởi vì chuyện của đội trưởng, mà sự đề phòng của hắn đối với bọn nó

cũng càng đậm thêm vài phần.

Phát giác được thần niệm của Hứa Thanh, Ảnh Tử run rẩy, lão tổ Kim

Cương Tông bên trong xương cá cũng run rẩy, nhao nhao tràn ra ý nịnh nọt.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, bí mật cân nhắc có lẽ mình nên học tập

một số phương pháp cấm chế, nhằm tăng cao đề phòng đối với Ảnh Tử cùng lão

tổ Kim Cương Tông.

Hắn không có tâm hại người, nhưng không có khả năng phạm cùng sai lầm

giống như đội trưởng.

Vì vậy trong lúc suy tư, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, mọi người cùng

nhau rời khỏi mộ địa, lúc đi ra bên ngoài đã là sáng sớm.

Tia nắng ban mai của mặt trời nhân tạo từ phương xa chiếu tới, xua tan đêm

tối, khiến cho thiên địa xuất hiện tia sáng, có thể rõ ràng nhìn thấy sơn mạch

xanh tươi, đường vân thông thấu, sinh cơ dạt dào, so sánh cùng với thế giới đau

khổ này, trong một cái chớp mắt, những thứ sinh cơ này cho Hứa Thanh cảm

giác tựa như là giả dối, nhưng rất nhanh, theo tia sáng sáng ngời, hết thảy khôi

phục như thường, mà núi đá mặt đất cũng không hề có yêu ma quỷ quái.

Chỉ là dưới ánh mặt trời, tâm tình của đám người đội trưởng đều riêng phần

mình khác biệt.

Đội trưởng lo lắng, Ngô Kiếm Vu tiếc nuối, trong lòng Ninh Viêm vẫn còn

sợ hãi, Hứa Thanh thì cảnh giác bốn phía, hắn không cho rằng lần này sẽ thật sự

thuận lợi giống như lời đội trưởng đã nói.

Dẫu sao đội trưởng cũng không biết thân thể kiếp trước đã rời đi bao lâu,

cho dù thật sự vẫn còn ở lại bên trong Vị Ương sơn mạch này, cũng nhất định sẽ

tồn tại rất nhiều bố trí.

"Đối phương đại khái biết rõ đại sư huynh có thể chuyển thế, nói cách khác,

có thể sẽ đoán được có một ngày đại sư huynh trở về gặp mặt, như vậy trình độ

cẩn thận của nó nhất định sẽ cực cao."

Hứa Thanh trầm ngâm, đuổi theo đội trưởng đang dẫn đường phía trước, nói

những suy tư trong lòng mình cho đội trưởng biết.

Đội trưởng nghe vậy gật đầu, y cũng đã từng nghĩ qua những chuyện này,

nhưng y vẫn tự tin như trước, vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng.

"Tiểu sư đệ, bất kể thứ đồ chơi quỷ quái kia bố trí thế nào, nhưng có một

điều mà nó không cách nào giải quyết được, đó chính là chỉ cần ta có thể chạm

vào nó, ta nhất định có biện pháp chế trụ nó!"

"Ta có một cái thói quen, sau mỗi một lần chuyển thế, vào một khắc sinh ra,

đều sẽ tế luyện thân thể của mình, thời khắc làm tốt chuẩn bị biến thân xác trở

thành vũ khí."

"Cho nên, thân thể kiếp trước đó của ta, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay

của ta đâu."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, cao thấp quan sát.

"Lần này cũng vậy?"

"Đương nhiên, tiểu Thanh, hôm ấy ở Phong Hải Quận ta cũng đã làm xong

chuẩn bị cởi bỏ phong ấn, triệu hoán toàn bộ thân thể kiếp trước tới, không phải

ta nói khoác, nếu toàn bộ thân thể kiếp trước của ta phủ xuống, Thần Linh nhìn

thấy cũng phải gọi ca ca."

Đội trưởng ngạo nghễ nói.

Hứa Thanh nở nụ cười, cái thói quen ưa thích khoác lác của đội trưởng thì

hắn đã biết từ lâu, nhưng mà Hứa Thanh cũng có thể cảm giác rõ ràng bên trong

những lời này lộ ra sự quan tâm đối với mình.

Vì vậy hắn rất nghiêm túc gật nhẹ đầu.

Chương 1361: Duyên, tuyệt không thể tả (2)

Cứ như vậy thời gian trôi qua, bảy ngày trôi qua rất nhanh, trong bảy ngày

này, một đoàn người bọn họ dựa theo la bàn huyết mạch của đội trưởng chỉ dẫn,

đã đến chỗ sâu trong Vị Ương sơn mạch.

Nơi đây ngọn núi như rừng, cây cối càng thêm tươi tốt, có thể thấy được rất

nhiều dã thú qua lại.

Tương tự như tu sĩ cùng phàm tục, dã thú ở trong Tế Nguyệt đại vực cũng

dính nguyền rủa, cho nên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một chút biến dị, hung

tính cũng càng lớn hơn.

Giờ phút này có một đám Hổ Đầu Hồ Điệp dài ước chừng nửa trượng gào

thét bay qua trên tầng trời thấp, trên người rơi lả tả rất nhiều phong bụi ẩn chứa

kịch độc.

Hứa Thanh giơ tay lên tiếp được một chút, sau khi cảm thụ, trong mắt lộ ra

kỳ dị, ngẩng đầu nhìn về phía chúng nó rời đi nhiều lần.

"Bên trong phấn độc tồn tại nguyền rủa của Hồng Nguyệt, vả lại hoạt động

rất mạnh, tựa như vừa mới sinh ra vậy."

Hứa Thanh có chút kỳ quái, vùi việc này lại dưới đáy lòng, tiếp tục đi theo

đội trưởng tiến về phía trước.

Thời gian dần qua, lúc một đoàn người bọn họ dần dần xâm nhập vào trong

sơn mạch, cảm ứng đến từ huyết mạch khiến cho đội trưởng càng thêm cẩn

thận, thân thể dần dần mơ hồ, tiến vào trong trạng thái ẩn nấp.

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm cũng ở dưới sự xuất thủ của đội trưởng, ẩn nấp

khí tức.

Về phần Hứa Thanh, hắn đeo mặt nạ sư tôn cho lên, thân thể cũng tiến vào

trạng thái quỷ u hóa, mất đi hết thảy tung tích.

"Tiểu Thanh, địa phương cách chúng ta một ngày lộ trình phía trước, chính

là nơi lực lượng huyết mạch của ta đậm đặc nhất, nhưng trong đó đều là khí tức

lưu lại, đầu nguồn không có ở đây."

"Thay vì tiếp tục đuổi bắt cùng nó, không bằng ở chỗ này chờ đợi đối

phương trở về, mặt khác, chiến lực thân thể kiếp trước của ta kia, bởi vì một

chút nguyên nhân đặc thù, không thể nào khôi phục lại Quy Hư, xác nhận Linh

Tàng, thân thể Linh Tàng."

Bên trong một chỗ sơn cốc đất trũng, đội trưởng ngồi xổm một chỗ trên tán

cây, thấp giọng mở miệng về chỗ trống trải bên người.

"Tốt." Giọng nói của Hứa Thanh từ một phía khác đội trưởng truyền đến.

Đội trưởng trừng mắt nhìn, thầm nghĩ ẩn nấp của tiểu Thanh thế mà lại đến

trình độ như vậy, thế thì mình cũng phải dụng tâm hơn nữa ở phương diện này

mới được, nhưng mà giờ phút này y cũng không có tâm tình lo lắng nhiều

chuyện, vẫn đợi ở đó không nhúc nhích.

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm ở bên cạnh cũng là như thế, cũng không dám

thở gấp.

Dẫu sao ai cũng không biết thân thể kiếp trước của đội trưởng bây giờ có

thân phận gì, về phần tu vi đội trưởng nói nhẹ nhõm, nhưng dù là chỉ là Linh

Tàng, đối với bọn họ mà nói, cũng đều là đại quái vật, vì vậy trong khi mỗi

người đều riêng phần mình cẩn thận, thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Bốn ngày sau, đội trưởng bỗng nhiên truyền âm.

"Đến rồi!"

Hứa Thanh nheo mắt lại, cũng không nhìn bầu trời, mà nhìn qua trước người

đội trưởng.

Chỗ đó có một con mắt, bên trong chiếu ra cảnh tượng một màn thiên địa.

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm cũng thu liễm hết thảy khí tức, ánh mắt ngưng

tụ nhìn bầu trời, lúc sau mới kịp phản ứng, nhanh chóng cải biến tầm nhìn, nhìn

về phía con mắt trước đội trưởng.

Cùng lúc đó, ở sơn mạch cách nơi này một ngày lộ trình, màn trời chỗ đó

bỗng nhiên xuất hiện biến hóa.

Một đám người từ đằng xa trùng trùng điệp điệp bay đến, thân ảnh vừa mới

xuất hiện ở phía chân trời, liền có âm thanh khúc nhạc vang vọng bát phương,

trọn vẹn hơn trăm người thổi sáo, giai điệu ưu mỹ, vui sướng hớn hở.

Càng có thị nữ vừa bay trên không trung, vừa vung hoa về bốn phương,

trong khoảng thời gian ngắn, hương hoa bốn phía, nhạc khúc tung bay.

Mà theo đoàn người tới gần, quần áo màu sắc tươi đẹp của bọn họ, giống

như những đóa nở rộ ở trên màn trời vậy.

Trong vô số đóa hoa túm tụm này, có một cái kiệu hoa do đầu lâu người

khổng lồ chế tạo, do ba mươi hai đại hán giơ lên, ở trên không trung đi nhanh

về phía trước.

Ba mươi hai đại hán này không phải nhân tộc, mà là Sư tộc, bộ lông màu

vàng khiến cho bọn họ đi dưới ánh mặt trời tựa như thiên binh thiên tướng, khí

thế mạnh mẽ.

Loại phô trương này, trong Phong Hải Quận có lẽ không coi vào đâu, nhưng

ở bên trong Tế Nguyệt đại vực, nhất là bên trong Vị Ương sơn mạch, đã là cực

kỳ khoa trương.

Về phần bên trong kiệu hoa đầu lâu được bọn họ giơ lên, có thể nhìn thấy có

hai người nam nữ đang ngồi.

Nữ nhân mặc bộ váy như rặng mây đỏ, thoạt nhìn tầm hai mươi bảy hai

mươi tám tuổi, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, gương mặt tuyệt sắc

mỹ lệ, khiến người nhìn không thể không chăm chú.

Giờ phút này nửa cái thân thể mềm mại của nàng đang dựa vào nam tử bên

cạnh, để tay vị nam tử ở trên người, trong mắt đầy nhu tình, giống như thiên địa

trong mắt của nàng, chỉ có người trước mặt.

Dưới cái cổ thon dài trắng ngọc của nàng, một mảnh ngực sữa nõn nà như

bạch ngọc, nửa che nửa đậy, eo thon khiến thân hình nàng trông vô cùng bốc

lửa, một đôi chân thanh tú trần trụi dài thường thượt như thanh ngọc được gọt

giũa cân xứng, ngay cả gót sen xinh đẹp tuyệt trần cũng im lặng lộ ra vẻ mỹ

miều, phát ra lời kêu gọi mê người, khiến người ta phải rạo rực, quả thực là một

tuyệt sắc giai nhân.

Về phần nam tử kia, thân hình cao lớn, diện mạo thô kệch, làn da xám trắng

giống như không có sinh cơ, hai mắt một lớn một nhỏ rất không cân đối, dường

như vào lúc tạo vật đã xảy ra vấn đề.

Nhất là giữa hơi thở còn tràn ra từng trận hắc khí từ trong miệng, làm cho

người ta có một loại cảm giác đục ngầu.

Trong tròng mắt trắng lại càng không phải bình thường, ẩn chứa bệnh trạng

màu vàng, thân thể càng là có nhiều chỗ hư thối, có nơi còn chảy xuôi dịch thi

thể đục ngầu, khiến cho người ta không muốn nhìn lâu.

So sánh với nữ tử bên cạnh, tướng mạo của người nam tử này rất không

tương xứng, nhưng không thể không nói, vẻ lăng lệ ác liệt lộ ra trên người ẩn

chứa sát khí, nhất là trong con mắt lớn nhỏ khác biệt kia mang theo lạnh lùng

đối với sinh mệnh, mặc dù ngồi ở chỗ kia nhưng lại có uy nghiêm, khiến cho

người ta không dám xem nhẹ.

Bọn họ từ chân trời đến, sau khi đến nơi này, nam tử đứng lên, nữ tử cũng

đứng theo.

Hai người nhìn nhau, một kẻ lạnh như băng, một kẻ nặng tình.

Cuối cùng lại hôn môi một phen, cũng không biết nàng ấy thừa nhận hắc khí

đến từ trong miệng người bên cạnh như thế nào, đầu lưỡi còn đụng chạm được

với nhau nữa, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Tóm lại bộ dạng thân mật này, lộ ra ý nghĩ vô cùng yêu thương nhau giữa

hai người.

Sau đó nam tử bế nữ nhân lên rồi một bước đi về phía không trung, đi thẳng

đến đỉnh núi xa xa, mà chúng tu chân trời cũng nhanh chóng cúi đầu cung kính,

sau đó nhấc cỗ kiệu lên đi xa.