Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1350: Chúa Tể chi nữ (3)




Trên bầu trời, bên trong mây máu, thân ảnh hai người sừng sững.

"Tộc quần dơ bẩn, không cần thiết tồn tại giữa hậu thế."

Nhi nữ của Chúa Tể cúi đầu, đưa mắt nhìn sơn môn U tộc đang kinh ngạc

trên vùng đất, nắm tay cách không đánh ra một kích.

Một quyền ảnh thật lớn trực tiếp liền xuất hiện ở phía trên U tộc, cấp tốc hạ

xuống.

Sông núi nổ tung, mặt đất sụp xuống, hết thảy kiến trúc, hết thảy tồn tại

trong đó, đều trở thành thịt nát, dung hợp cùng một chỗ với băng tuyết, hóa

thành một cái dấu quyền màu máu.

Làm xong việc này, thân ảnh hai người bọn họ hóa thành hai đạo cầu vồng,

mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay, mang theo ý nghiền nát tất cả,

mang theo oán hận trong nội tâm đọng lại vô số năm tháng, bay thẳng đến bình

nguyên Sám Hối.

Chỗ đó, là nơi có thi hài phụ vương của bọn họ, cũng là tổng bộ của Hồng

Nguyệt Thần Điện.

Cùng lúc đó, trên Thiên Hỏa Hải, bầu trời vặn vẹo, có một đạo ánh sáng

màu lam xuyên thấu hư vô, ánh lửa vỡ vụn, bổ ra màn trời, lập lòe phía trên bầu

trời.

Cẩn thận nhìn, đó là một cây đinh dài vạn trượng!

Nó từ phía chân trời đến, mục tiêu rõ ràng, khóa chặt chỗ dưới Thiên Hỏa

Hải, sau đó dấy lên tiếng gào thét chói tai, chấn động biển lửa bốc lên, nhảy vào

trong nước, thẳng đến... Quan tài thanh đồng.

Trong nháy mắt tiếp theo, biển lửa bộc phát, vô số nham thạch nóng chảy

cuốn lên, sóng lửa ngàn trượng gào thét.

Cái đinh chui vào biển lửa trực tiếp oanh kích vào cỗ quan tài thanh đồng ở

chỗ sâu!

Cấm chế Hồng Nguyệt ảm đạm, quan tài chấn động mãnh liệt, trong khoảnh

khắc truyền ra âm thanh vang tận mây xanh, hoàn toàn vỡ vụn!

Vô số khối vụn kích xạ dưới biển lửa, quấy nhiễu tạo ra một cái vòng xoáy

khổng lồ, từ xa nhìn lại, phiến khu vực này bắn ra vô số tia lửa.

Một cỗ thân hình mênh mông đồng dạng kinh người như nhi nữ của Chúa

Tể lộ ra bên trong cỗ quan tài vỡ vụn.

Thân hình này gầy còm, bên trên thân thể tràn ngập kinh mạch màu lam,

giống như từng đạo sơn mạch hở ra, tản mát ra vẻ dữ tợn.

Toàn thân choàng một bộ trường bào tàn phá màu nâu, phía trên dính những

vết máu tươi ban bác, biến màu da nguyên bản màu cam, trong vô tận năm

tháng, phủ lên thành màu sắc của hiện tại.

Khuôn mặt của gã héo rũ nhưng vẫn khó nén được vẻ khí khái hào hùng, đôi

mắt màu lam càng như bảo thạch, tản mát ra lực lượng chấn nhiếp tâm hồn,

huyết mạch Chúa Tể không ngừng chấn động dựng lên từ trên người của gã.

Ngoài đôi mắt, thứ càng gây chú ý là tóc của gã, một đầu tóc dài màu xám

xõa tung bốn phía thân thể, lan tràn về bát phương, cuối cùng uốn lượn hướng

lên.

Mỗi một cọng đều hóa thành một đám vong hồn, ngửa mặt lên trời gào thét.

Đây, chính là bản thể của Thế Tử!

Thời gian dần qua, gã ngẩng đầu, cất bước đi về phía trước.

Một bước, bước ra Thiên Hỏa Hải.

Gã đứng sừng sững phía trên bầu trời, tóc dài bay múa, che đậy thiên địa,

tựa như vô biên vô hạn mây đen.

"Ta sinh ra ở thời điểm Huyền U Cổ Hoàng thịnh thế, sau khi bị Hư Thần

phủ xuống phong ấn, hôm nay lại tái hiện với thế gian Vọng Cổ buồn rầu, ta

một đời... Hưởng hết vinh hoa phú quý, lấy được tư chất vạn tộc khát vọng, là

đủ, đã đủ."

Giọng nói thì thào như là sấm sét, thiên địa biến sắc, phong vân đột khởi,

biển lửa bốc lên, bát phương chấn động.

"Bây giờ chỉ có hai chấp niệm khó tản, thứ nhất diệt Nguyệt giải thoát

nguyền rủa của con dân, thứ hai trảm thân hồn nghịch đệ tiêu hận trong trái

tim!"

"Không trảm Lê Phán, phụ với phụ thân ta, phụ với dân của vực, phụ với

kiếp này!"

Thế Tử nhìn về phía bình nguyên Sám Hối xa xa, hai mắt lạnh lùng, bên

trong như có vực sâu, tiến một bước về phía trước, phá vỡ hư vô.

Trời đất cuộn mình, tầng tầng bạo liệt, toái không mà đi.

Thiên Hỏa khó bình lặng, bầu trời nứt toác, trên Tế Nguyệt đại vực, tim

chúng sinh đều đập nhanh.

Cường giả tộc quần các nơi đều có cảm ứng, hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn bình

nguyên Sám Hối xa xa.

Mà giờ khắc này, băng nguyên phía Bắc, vô số chỗ lõm, từng khối từng tầng

băng lớn trên mặt đất vỡ vụn trầm xuống, toàn bộ đại địa bởi vì mảnh vỡ Đại

Thế Giới dưới đáy biến mất tạo thành sụp đổ nghiêm trọng.

Càng có nước từ sông băng tràn ra, chảy xuôi bát phương, lúc này đang có

bốn thân ảnh lấy tốc độ như tia chớp xuyên thẳng qua bên trong những tầng

băng vỡ dưới nơi này.

Chính là đám người Hứa Thanh cùng đội trưởng.

Bọn họ nhanh chóng chạy, từ phía dưới lòng đất phóng ra bên ngoài.

Phía sau bọn họ, âm thanh nổ vang giống như là Thần Linh gào thét, khối

băng đập xuống đại địa tạo thành vòng xoáy hắc động, muốn thôn phệ hết thảy

vật ở bên ngoài vào trong.

Phía trước của bọn hắn, từng tảng băng giống như những lưỡi dao sắc bén

cực lớn, cao thấp không đều, nương theo gió lạnh gào thét bay qua bên cạnh

bọn hắn.

Cũng may bốn người bọn hắn vốn cũng không tầm thường, giờ phút này đều

triển khai pháp thuật của riêng mình, bốn phía Ngô Kiếm Vu xuất hiện rất nhiều

hung thú, mở đường giúp y, mà phương pháp đội trưởng chính là kết hợp với

Ninh Viêm, dùng gã làm vũ khí, hóa thành Lưu Tinh Chùy, kiêu ngạo vô cùng.

Hơn nữa cộng thêm tấm da tràn ra uy áp, thì càng trôi chảy.

Về phần Hứa Thanh, hắn đơn giản nhất, thân thể nhoáng một cái hóa thành

quỷ u hơi mờ, sau bỏ qua toàn bộ.

Cứ như vậy, bốn người không ngừng tiếp cận về mặt đất, mà một đoạn

đường này, đội trưởng nhịn không được nhiều lần nhìn Hứa Thanh, muốn nói

lại thôi, trong thần sắc mang theo hậm hực.

Thật ra đến tận bây giờ đáy lòng của y vẫn còn có chút buồn bực, thật tế là

sự xuất hiện của Hứa Thanh cùng với việc Hứa Thanh làm, khiến cho đội

trưởng có loại cảm giác như bị người khác nhanh chân đến trước.