Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1347: Các ngươi nhìn kìa, trên cây đinh đó có người? (4)




Có thể nhìn thấy ba người đội trưởng ở trong nơi này, Hứa Thanh cảm thấy

không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng đã ước định là tụ hợp trên Thiên Ngưu Sơn,

chính mình lúc trước còn cân nhắc nhanh chóng đi qua, nhưng đối phương rõ

ràng cũng đang ở đây.

Nhưng loại cảm giác này không thể tưởng tượng nổi này chỉ hiện lên một

cái chớp mắt liền tan biến, hình như đội trưởng xuất hiện ở nơi đây, cũng là hợp

lý.

Dẫu sao dựa theo sự điên cuồng của đối phương, hình như càng là nơi

không cách nào tưởng tượng, y sẽ lại càng dễ dàng xuất hiện.

Trên con đường tự tìm đường chết này, đội trưởng đã càng chạy càng xa,

vĩnh viễn không biết mệt, cho đến có một ngày mộng tưởng tìm đường chết trở

thành sự thật, mới có thể kết thúc sự điên cuồng cả đời này của y.

Những thứ cảm khái này, chỉ hiện lên nháy mắt trong lòng Hứa Thanh, giờ

phút này hắn không có chút do dự, một khắc cây đinh màu lam ầm ầm đâm

xuống đại địa, thân thể hắn chợt bay lên không, rời khỏi cây đinh.

Lấy tốc độ của cây đinh, Hứa Thanh chỉ rời khỏi nháy mắt liền đã hoàn toàn

rời xa, bây giờ trên người hắn vẫn còn có ánh sáng màu lam bảo hộ, sau khi

thoát ly cái đinh hắn chợt nhoáng một cái, bay thẳng đến phía ba người đội

trưởng xa xa.

Sau lưng Hứa Thanh, cây đinh màu lam cực lớn kia tốc độ càng lúc càng

nhanh, nhấc lên phong bạo, càng có biển ánh sáng màu lam vờn quanh, trong

lúc bầu trời tan vỡ và đại địa toái nứt này, bỗng nhiên tới gần về phía tầng băng

trên mặt đất.

Trong chớp mắt khoảng cách cùng đại địa chỉ còn lại có 2000 trượng.

Khoảng cách gần như thế, uy thế tràn ra từ trên cây đinh đã có thể hủy diệt

toàn bộ, tầng băng không ngừng tan vỡ lan tràn, một cái hố sâu thật lớn trực tiếp

xuất hiện ở mặt đất.

Bốn phía oanh oanh vỡ vụn, chiều sâu của hố sâu lên tới vạn trượng, vẫn

còn đang sụp xuống phía dưới, có rất nhiều vong hồn ngủ say bên trong không

đợi thức tỉnh, liền trực tiếp bị diệt vong dưới uy áp này.

Hồn thức tỉnh lại càng thêm thê thảm, không cách nào chạy ra, chưa kịp

thoát đã phá toái.

Cho đến khi cách 1000 trượng, 800 trượng, 500 trượng....

Mặt đất vỡ vụn đạt đến cực hạn, dưới đáy hố sâu đã xuất hiện bùn đất của

đại địa, khác biệt cùng lúc đội trưởng dùng mặt trời, tầng băng sẽ tự động khép

lại, giờ khắc này tầng băng đã không có lực lượng để khép lại.

Cho đến một tiếng kinh thiên động địa nổ vang truyền ra, toàn bộ mảnh vỡ

Đại Thế Giới chấn động trước đó chưa từng có, cây đinh của Chúa Tể đâm vào

trong hố sâu tầng băng.

Một khắc đụng chạm, một mảnh vòng tròn phong bạo bộc phát từ trên tầng

băng, càng có lực lượng đè ép oanh kích vào hố sâu, ầm ầm khuếch tán về bốn

phía.

Từ xa nhìn lại, lấy tầng băng chỗ đó làm trung tâm, chấn động liên tục nổ

vang, không ngừng dấy lên.

Trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm...

Vô tận tầng băng đồng loạt nổ tung, giờ khắc này kinh thiên động địa.

Mà cây đinh của Chúa Tể, thế như chẻ tre, dễ như trở bàn tay đóng vào chỗ

sâu trong bùn đất.

Đại địa tan vỡ, lớp bùn đông lạnh sụp xuống, cây đinh oanh mở tầng đất,

đâm thẳng xuống bên dưới mặt đất của mảnh vỡ Đại Thế Giới này, trực tiếp

xuyên suốt!

Lấy khí thế càng mạnh hơn, cộng thêm tín niệm kiên quyết, mũi nhọn kinh

khủng, hung hăng đâm về chỗ sâu!

Bên ngoài, mặc dù Hứa Thanh đang ở không trung, nhưng hắn cách quá

gần, đại địa tan vỡ dấy lên ảnh hưởng, khiến cho thân thể của hắn mất cân băng,

như diều đứt dây bị thổi ra xa.

Cũng may có ánh sáng màu lam đồng nguyên cùng với cây đinh bảo hộ, cho

nên sau khi Hứa Thanh phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể mượn nhờ lực

lượng, tốc độ nhanh hơn, toàn lực rời xa.

Về phần ba người đội trưởng cũng đã bay lên trên không, bọn họ cách có

chút phạm vi, lại có tấm da kia ngăn cản, thậm chí mặt trời cũng đều bị đội

trưởng thu hồi gánh vác một phần, cho nên miễn cưỡng tốt hơn.

Nhưng cũng tương tự riêng phần mình tim đập nhanh.

Song phương nhanh chóng bay tới gần, giọng nói mang theo nhắc nhở của

Hứa Thanh bỗng nhiên truyền ra.

"Toàn lực bay lên trên không, phía dưới sẽ xuất hiện kịch biến!"

Hứa Thanh rất rõ ràng mục đích của cây đinh kia, cho nên hiểu rõ tiếp theo

mảnh vỡ Đại Thế Giới này tan vỡ nhất định là bắt đầu từ đại địa, giờ phút này

sau khi nhắc nhở, hắn liền nhanh chóng bay về phía màn trời đang tan vỡ.

Ba người đội trưởng cũng dùng tốc độ bay nhanh, bọn họ hiểu rõ giờ phút

này không phải thời điểm ôn chuyện, vì vậy toàn lực bộc phát, lao thẳng đến

màn trời.

Mà tốc độ của Ngô Kiếm Vu cùng Ninh Viêm hơi chậm, đội trưởng dứt

khoát cuốn lên, trên người bộc phát ra lực lượng càng mạnh hơn, gào thét bay

lên trên không.

Mắt thấy bốn người cách đại địa càng ngày càng xa, cho đến khi đám bọn

hắn tiếp cận màn trời, thế giới này lại lần nữa bộc phát chấn động.

Chấn động lần này còn kinh người hơn, còn muốn mãnh liệt hơn so với lần

trước, không chỉ ảnh hướng đến vạn dặm, mà là toàn bộ phạm vi của mảnh vỡ

Đại Thế Giới này.

Bởi vì vừa rồi đầu nguồn là từ trên xuống phía dưới, nhưng lúc này đầu

nguồn là từ dưới lên trên!

Dưới tầng băng của mảnh vỡ Đại Thế Giới, dưới đáy vùng đất lạnh này, chỗ

đó tồn tại một quái vật khổng lồ, giờ phút này... Nó đang từ trạng thái bị phong

ấn trấn áp, khôi phục.

Nó đang rung động lắc lư, từ dưới mặt đất bay lên phía trên.

Tất cả tầng băng đều bị xốc lên, vô số khối băng đều bộc phát, một cỗ quan

tài thanh đồng cực lớn phá vỡ mặt đất, phá vỡ vùng đất lạnh, phá vỡ tầng băng,

xuất hiện ở trong mắt bốn người Hứa Thanh!

Giống như đúc cùng cỗ quan tài ở dưới Thiên Hỏa Hải!

To lớn kinh người.

Nó đã được mai táng trong lòng đất vô tận năm tháng, giờ phút này... Tái

hiện thế gian!

Khí tức cổ xưa, tràn ngập thiên địa.

Mà ở trên cái nắp quan tài kia, có một cây đinh đâm vào đó, nắp quan tài

tràn ngập từng đạo khe hở.

Nhìn thấy mà giật mình, trên cây đinh bốc lên một đám sương mù màu lam,

thân ảnh Thế Tử lộ ra, gã trôi lơ lửng ở ngoài quan tài, nhẹ giọng mở miệng.

"Tam tỷ, tỉnh dậy nào.”