Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1342: Thần binh của Chúa Tể (3)




Trong lúc lời nói đội trưởng vang vọng, có hai thân ảnh bay ra từ trong cơ

thể của y, ngay từ đầu rất nhỏ, nhưng trong chớp mắt liền hóa thành bình

thường, chính là Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu.

Hiển nhiên là trong khoảng thời gian Hứa Thanh rời khỏi, hai người bọn họ

đã cùng đội trưởng trải qua một số sự tình không thể tưởng tượng, cho nên hiện

giờ Ngô Kiếm Vu đã không còn hăng hái như lúc trước, mà vô cùng cảnh giác.

Về phần Ninh Viêm, gã đã chết lặng.

Nhưng mà khí tức của hai người rõ ràng đã cường hãn hơn so với lúc trước

rất nhiều, bộ dạng như đã thu được thứ đại bổ.

Nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, đội trưởng thở dài, chắp tay sau lưng, đi

thẳng về phía trước.

"Các ngươi theo cho kịp, đi đường nói nhỏ chút, chớ kinh động đến những

vong hồn cổ lão ở dưới sông băng này, tuy rằng ta có biện pháp trấn áp, nhưng

chúng ta phải đạt tới chỗ mục đích trước."

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu vội vàng nối gót đi theo, nhất là Ngô Kiếm Vu,

giờ y đã không ngâm thơ nữa rồi, giờ phút này căng thẳng nhìn bốn phía, hình

như chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, sẽ khiến y lập tức giật mình nhảy lên.

Ninh Viêm lé mắt nhìn qua một chút, đáy lòng khinh thường, giơ tay vỗ

bụng, lộ ra một nhánh mây, cầm ở trong tay lắc lắc chơi, một bộ dạng không

quan tâm.

Theo ba người đi xa, trong gió lạnh thổi tới giọng nói cảm khái của đội

trưởng.

"Các ngươi ấy nha, thật không bằng tiểu Thanh, hazz, hiện giờ ta đặc biệt

nhớ tiểu Thanh của ta."

"Không biết bây giờ hắn thế nào, nhất định là ăn không ngon, ngủ không

yên."

Bên kia, Hứa Thanh được đội trưởng rất nhớ mong, hắn đang khoanh chân

ngồi trên tầng băng dưới mặt đất cách hồ nước một phạm vi, nhìn tới tầng băng.

Hắn đã đợi rất lâu, đã qua được phân nửa thời gian một ngày ước định,

nhưng thân ảnh cực lớn ở dưới sông băng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, thu hồi ánh mắt và tiếp tục chờ đợi.

Đã nói một ngày, vậy hắn sẽ toàn lực hoàn thành.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh canh giờ thứ mười hai đã đến, Hứa

Thanh lần nữa mở đôi mắt, đứng lên rồi cúi đầu về phía tầng băng.

"Tiền bối, thời gian đã đến."

"Ngươi lui về phía sau ngoài ngàn trượng." Dưới tầng băng truyền ra giọng

nói mơ hồ lại có chút yếu ớt của Thế Tử.

Hứa Thanh nghe vậy bay thẳng đến xa xa, đến hơn tám nghìn...trượng, lúc

hắn vẫn còn muốn tiếp tục, phía dưới sông băng phía sau đột nhiên truyền đến

âm thanh nổ vang như lôi đình, ầm ầm bộc phát về bốn phía.

Tầng băng càng rung động lắc lư, đại địa cũng theo đó cuộn mình, càng có

tia sáng màu lam đột nhiên lập lòe ở dưới tầng băng, càng lúc càng sáng ngời.

Cuối cùng trở nên rực rỡ chói mắt, dường như ở dưới sông băng đó, tạo

thành một cái mặt trời màu lam.

Mà đầu nguồn của ánh sáng màu lam này, chính là cây đinh trên thân ảnh

cực lớn kia.

Giờ phút này cái đinh kia đang kịch liệt rung động lắc lư, từng tấc một bay

lên, phảng phất như có một cỗ lực lượng dung nhập ở bên trong, muốn rút cây

đinh ra khỏi mi tâm.

Mà mỗi một khi giơ lên một tấc, ánh sáng màu lam sẽ lại rực rỡ hơn một

phần, đại địa chấn động cũng giống như thế.

Mơ hồ trong đó có một cỗ chấn động kinh khủng từ dưới sông băng bốc lên.

Chấn động này rất mạnh, Hứa Thanh chỉ là thoáng cảm thụ liền cảm thấy

hãi hùng khiếp vía, cho cảm giác của hắn đã vượt qua pháp bảo Cấm Kỵ của

Phong Hải Quận, thậm chí giữa cả hai, giống như là đom đóm cùng với mặt trời

vậy.

Chênh lệch như trời và vực.

Càng có khí tức cổ xưa lan tràn ở bên trong.

Tất cả, khiến cho Hứa Thanh lại phải tiếp tục lui về phía sau, cho đến khi

thối lui đến ngoài trăm dặm, cái loại cảm giác tim đập nhanh vẫn còn tồn tại

như trước, cùng lúc đó, bởi vì chấn động này tràn ra, cấm chế của Hồng Nguyệt

cũng theo đó biến ảo.

Thả mắt nhìn đi, thế giới hồng mang nơi xa lập lòe trấn áp ánh sáng màu

lam, cả hai tiếp xúc lẫn nhau khiến cho sông băng càng lúc càng lay động, từng

đạo khe hở xuất hiện, giống như trời muốn sụp đổ và mặt đất muốn nứt ra.

Rất nhanh, một tiếng gầm nhẹ vang vọng bên trong tâm thần Hứa Thanh.

"Trấn áp giúp ta!"

Hứa Thanh nghiến răng, nếu như hắn đã lựa chọn lưu lại, như vậy tự nhiên

cũng biết đối phương cần mình làm cái gì, giờ phút này hắn không chút chần

chờ, giơ tay phải lên đặt trên sông băng dưới chân.

Nguyên Anh Tử Nguyệt trong cơ thể Hứa Thanh bộc phát, lần nữa ảnh

hưởng đến cấm chế Hồng Nguyệt.

Việc hắn cần làm, không phải điều khiển cấm chế Hồng Nguyệt mở ra lỗ

hổng, mà là quấy nhiễu, khiến cho quá trình vận hành xuất hiện sơ hở, về phần

cuối cùng đối phương có thể thật sự lao ra hay không, Hứa Thanh đã vô pháp

phán đoán.

Nhưng đối với vị Thế Tử đó mà nói, hiệu dụng của Hứa Thanh cực kỳ mấu

chốt, ảnh hưởng của một tia quấy nhiễu này, chính là chênh lệch giữa 1 và 0.

Nếu là thời điểm trước đây, khả năng thành công của gã là 0.

Mà bây giờ lại không giống nhau.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng nổ vang động trời càng thêm kịch liệt

truyền ra, sông băng vỡ vụn lan tràn phạm vi lớn, tia sáng màu lam đạt đến cực

hạn, cây đinh kia không ngừng bị lôi lên, rốt cuộc vào một cái nháy mắt này, đã

hoàn toàn rút ra từ mi tâm thi thể.

Nháy mắt xuất hiện, toàn bộ băng nguyên đại địa phía Bắc lập tức liền trở

thành màu lam.

Một màn này, đưa tới các tộc và các tông ở trên băng nguyên phía Bắc chú

ý, thế giới của bọn họ đột nhiên thành màu lam, tâm thần không khỏi dâng lên

sự ngạc nhiên.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác tim đập nhanh cùng

với một cỗ uy áp mãnh liệt từ bên trong ánh sáng màu lam tràn ra, bao phủ toàn

bộ phạm vi của băng nguyên.

Trong một cái nháy mắt này, âm thanh ken két càng đã vượt qua thiên lôi,

nổ vang dựng lên.

Chỗ sâu trong sông băng, cây đinh tràn ra vô tận ánh sáng màu lam, hoàn

toàn khuếch tán khí tức kinh khủng, chậm rãi thay đổi phương hướng, đầu nhọn

nhắm ngay vào cấm chế Hồng Nguyệt ở phía trên.

Trong khi tia sáng cực hạn lập lòe, cây đinh màu lam này chợt xông lên.

Mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có, mang theo bá đạo phá vỡ

tất cả, bay thẳng đến cấm chế Hồng Nguyệt.