Những ngày tiếp theo, hết thảy như thường.
Hơn 10 vạn nhân tộc đến, khiến cho tòa thành trì này lại tỏa sáng sinh cơ,
mà mọi người cũng giấu bi thương vào trong trí nhớ, tương lai và hy vọng, hóa
thành hạt giống sinh trưởng trong lòng bọn họ.
Mọi chỗ kiến trúc sụp xuống được tu sửa, từng mảnh tường thành đổ xuống
được xây lại.
Dần dần, tiếng cười cười nói nói bắt đầu dào dạt bên trong tòa thành trì này,
dần dà, tiếng hoan hô réo lên trên từng con đường.
Cũng khoảng một tháng sau, Đoan Mộc Tàng đã trở về.
Không biết lão đã làm như thế nào, lúc trở lại, phía sau của lão có hơn 1000
cái lồng giam thật lớn, trong đó đều là tộc nhân hai tộc, cũng bị chồng chất như
là hàng hóa.
Bởi vì thân hình Thiên Diện Tộc khổng lồ, cho nên số lượng lồng giam hơi
nhiều, nhưng mà nhìn tổng thể, số lượng tế phẩm là hơn 50 vạn.
Vẻ mặt tuyệt vọng, ánh mắt chết lặng, giống như đúc với nhân tộc bị bọn họ
coi làm thức ăn lúc trước.
Đối với những tộc nhân hai tộc này, Hứa Thanh không chút thương cảm
nào.
Bọn họ cứ như vậy bị đặt ở bên ngoài thành trì, chờ đợi vận mệnh phủ
xuống.
Mà Đoan Mộc Tàng trở về, cũng khiến cho tốc độ khôi phục của tòa thành
trì nhanh hơn, dần dần, trận pháp cũng được sửa chữa để hồi phục cơ bản, lại
được mở ra.
Theo màn phòng hộ bao phủ, hơn 10 vạn nhân tộc truyền ra tiếng hoan hô,
Linh Nhi cũng tương tự tung tăng ở bên trong.
Đối với nhân tộc sinh hoạt bên trong đường hầm mộ địa khi trước, sinh hoạt
trong cảnh nghèo khổ, thời khắc sẽ trở thành thức ăn mà nói, đây là cảm giác an
toàn đã lâu không có.
Nhìn qua những thứ này, Hứa Thanh ngồi trên tường thành, thầm chúc phúc
trong lòng, sau đó nhìn về chân trời phương xa, hắn phải rời đi rồi.
"Đáng tiếc, ta vẫn không có cách nào cởi bỏ nguyền rủa cho bọn họ."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, quay đầu nhìn tới bên cạnh.
Thân ảnh Đoan Mộc Tàng mơ hồ hiển lộ ra ở đó, dần dần rõ ràng, lão ném
cho Hứa Thanh một bầu rượu, ngồi ở một bên, nhìn đám người, thần sắc lộ ra
cảm khái.
"Hứa Thanh, cám ơn ngươi."
Sau một lúc lâu, lão nhìn qua Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
Hứa Thanh lắc đầu, uống bầu rượu trong tay.
"Đây là việc ta phải làm."
Ánh mắt Đoan Mộc Tàng thâm sâu, liếc mắt nhìn Hứa Thanh, cũng không
tiếp tục cái đề tài này, cũng không hỏi đến sự tình nhìn thấy hôm ấy, lão đã tự
động lựa chọn quên đi những chuyện kia.
Bởi vì lão biết rõ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, có một số việc
không cần hỏi, cũng không cần tìm hiểu.
"Đúng rồi, về phía Môn Đồ, ta đã thăm dò giúp ngươi rồi, tung tích của bọn
nó bây giờ phần lớn đều hội tụ ở khu vực trung tâm phía đông, cũng chính là
nơi Hồng Nguyệt Thần Điện chờ đợi các tộc đưa tế phẩm đến."
"Dù sao đối với Môn Đồ mà nói, thời điểm này, chính là mùa làm ăn thịnh
vượng của chúng nó."
Đoan Mộc Tàng uống một hớp rượu, truyền ra lời nói.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, lúc trước hắn đã hỏi qua Đoan Mộc Tàng về sự tình
truyền tống trận phạm vi lớn, hắn muốn đi tới Thiên Ngưu Sơn, mà ngọn núi
này lại nằm ở phía nam Tế Nguyệt đại vực.
Khoảng cách với nơi này vô cùng xa xôi.
Mà sau khi Hứa Thanh đi đến Thiên Hỏa Hải, chưa bao giờ thấy qua truyền
tống trận giống như ở Phong Hải Quận, coi như là tòa Thánh thành này cũng
đều không có, chỉ có các loại vật phẩm như truyền tống phù, nhưng phần lớn
đều là loại Vô Tự Truyền Tống Phù, chỉ truyền tống phạm vi khá gần và không
xác định được nơi đến.
Cho nên hắn đã hỏi thăm qua Đoan Mộc Tàng, đối phương kiến giải là bên
trong Tế Nguyệt đại vực, chỉ có đại tộc mới có thể nắm giữ truyền tống trận cố
định.
Mà nói như vậy, muốn truyền tống thì cần nhờ tới Môn Đồ.
Môn Đồ là một cái tộc quần đặc thù, lúc bọn họ sinh ra, sẽ có cánh cửa cộng
sinh, tộc này cũng không có chỗ cư trú cố định, sau khi từng tộc nhân thành
niên, đều sẽ ra ngoài để du lịch đại vực.
Thiên phú của bộ tộc này, đó là có thể khắc nơi mình từng đi qua vào trên
cánh cửa của chính mình, có thể cho người khác mượn cái này để truyền tống.
Căn cứ tu vi mạnh yếu, phạm vi cũng không giống nhau.
Đây là nghề nghiệp của tộc ấy, mỗi khi Hồng Nguyệt Thần Điện bắt đầu thu
tế phẩm, những tộc quần không có truyền tống trận chính là khách hàng của
Môn Đồ.
"Cho nên, ngươi có thể cùng đi với ta tới phía đông, mấy ngày gần đây ta
cũng phải xuất phát, chuyển giao những cái tế phẩm bên ngoài kia tới Thần
Điện."
Hứa Thanh nghe vậy liền trầm ngâm, từ nơi này đến Thiên Ngưu Sơn, nếu
như không có truyền tống trận, thời gian hao phí rất lâu, vả lại giữa đường còn
có thể xuất hiện một chút biến cố không biết.
Huống hồ lúc này cũng đã lố qua thời gian ước định giữa hắn và đại sư
huynh.
Hai bên lại không liên lạc được với nhau, vì vậy sau khi suy tư, Hứa Thanh
cảm thụ Tử Nguyệt trong hạ thể một chút, nghĩ đến Thần Điện trông thấy lúc
trước, đối phương cũng không có chỗ phát hiện đối với chính mình, cho nên nhẹ
gật đầu.
Cứ như vậy, sáng sớm ba ngày sau, Hứa Thanh mang theo Linh Nhi, cùng
với Đoan Mộc Tàng và đoàn xe lồng giam, cùng nhau xuất phát.
Một khắc rời khỏi thành trì, hơn 10 vạn người trong nội thành không hẹn mà
cùng bước ra, toàn bộ đều quỳ bái từ xa về phía Hứa Thanh.
Trong mắt của bọn họ mang theo chúc phúc, bọn họ cầu nguyện Hứa Thanh
có thể lên đường bình an.
Hứa Thanh quay lại, ngóng nhìn về phía sau, lòng có nhận biết, chắp tay cúi
đầu.
Bầu trời u ám, bão cát cuốn lên, che đậy tầm nhìn, nhưng không cách nào
ngăn cách hy vọng bay lên bên trong tòa thành trì này.
Hứa Thanh quay người, cùng đoàn xe đi xa.
Gió lớn thổi tới, pha thêm giọng nói khàn khàn của Đoan Mộc Tàng.
"Hứa Thanh, Tế Nguyệt đại vực có một cái truyền thuyết, truyền thuyết nói
rằng bởi vì nguyền rủa tồn tại, cho nên hết thảy chúng sinh tử vong, hồn của
bọn họ đều không thể tiến vào luân hồi, mà sẽ trở về Hồng Nguyệt Thần Điện."
"Cho đến khi Xích Mẫu đến hưởng dụng tế phẩm, những linh hồn này sẽ có
tư cách là hạt giống, lại chuyển thế."
"Cứ như thế vòng đi vòng lại, nơi đây mới được gọi là vườn chăn nuôi của
Hồng Nguyệt, người sinh hoạt trong vực này, đời đời kiếp kiếp đều phải thừa
nhận đau khổ, không thể thoát khỏi Tế Nguyệt đại vực."
"Cho nên... Mặc dù Phán Nhạn chết, nhưng hồn của nàng, khả năng vẫn
còn ở trong Thần Điện."