Hạn chế sáu vị Linh Tàng, phá vỡ màn phòng hộ của thành trì, dùng khói
độc giết ít nhất mười vạn tộc nhân hai tộc, đánh chết mấy trăm Kim Đan, hơn
mười Nguyên Anh, tất cả, đã là chỗ cực hạn của Hứa Thanh.
Giờ phút này, hắn đã dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng đã tới được quảng
trường, nhìn thấy Đoan Mộc Tàng nằm hấp hối ở nơi đó.
Độc trên người Đoan Mộc Tàng đã vô cùng nồng đậm, thân thể bắt đầu hư
thối, sau khi trông thấy Hứa Thanh, lão mở to miệng, muốn nói gì đó, nhưng đã
không còn khí lực.
Hứa Thanh nở nụ cười, giơ tay phải lên vỗ một cái vào trên thân Đoan Mộc
Tàng, độc trong cơ thể Đoan Mộc Tàng lập tức rời khỏi thân thể, bay thẳng đến
trên người Hứa Thanh.
Đồng thời còn có một đạo Triêu Hà Quang rơi vào trên người Đoan Mộc
Tàng, ngăn cách độc cấm cùng với cấm chế ràng buộc toái diệt còn sót lại bốn
phía.
Sau một khắc, thân thể Đoan Mộc Tàng run lên, theo độc biến mất, theo
ràng buộc tiêu tán, tu vi của lão cũng bắt đầu khôi phục, chỉ là thương thế quá
nặng, giờ phút này lão chỉ có thể giãy dụa ngồi dậy, cười khổ nhìn Hứa Thanh.
"Ngươi không nên tới."
Lão nhìn thấy Hứa Thanh gọi ra Tử Nguyệt bay lên lúc trước, nhưng giờ
phút này lão không hỏi một câu liên quan nào.
Hứa Thanh thở hổn hển, ngồi ở bên người Đoan Mộc Tàng, hắn cảm nhận
được chấn động bốn phía, biết rõ chuyện xảy ra ở nơi này đã bị những cường
giả hai tộc bên trong sương mù phát hiện, giờ phút này đang hội tụ đến đây.
Có lẽ không cần bao lâu, bọn họ sẽ xuất hiện.
Mà trong tối tăm, bên phía Thương Long cũng truyền đến âm thanh thê
thảm, hiển nhiên nó cũng sắp không cách nào hạn chế sáu vị Linh Tàng kia nữa,
đã đến cực hạn.
"Tử Nguyệt phối hợp Thiên Đạo, thậm chí ngay cả một nén nhang cũng
không thể hạn chế, có chút vô dụng."
Hứa Thanh thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Xích Mẫu ngủ say, khiến cho
hắn có thể không cần băn khoăn phóng thích lực lượng Tử Nguyệt như trước,
duy chỉ có Thần Điện ở nơi này là hắn cần phải cảnh giác.
Nhưng có Thiên Đạo cùng với độc cấm che lấp, chỉ cần không phải bộc phát
ở ngay trước mặt người ta, hết thảy đều tốt.
Vì vậy Hứa Thanh nhìn qua Đoan Mộc Tàng.
"Uống rượu không?"
Nói xong, hắn lấy ra hai bầu rượu, ném cho Đoan Mộc Tàng một bầu, chính
mình cầm lấy một bầu, ngẩng đầu uống một hơi.
Một khắc Đoan Mộc Tàng tiếp nhận, bầu trời xa xa truyền đến tiếng nổ
vang, vài tiếng rung chuyển bát phương, để cho bầu trời biến sắc gào thét, như
gió bạo truyền đến.
Mặt đất chấn động, toàn bộ thành trì đều đang lay động, khói độc bao phủ
nơi đây cũng phiêu động, như muốn bị thổi bay ra khỏi phạm vi thành trì.
Thương Long kêu rên, thân thể tan vỡ, giờ phút này sáu vị Linh Tàng bên
trong cơ thể nó đã thoát khốn ra ngoài.
Sau khi xuất hiện, thân thể bọn họ riêng phần mình đều có nguyền rủa khôi
phục, nhưng bị cưỡng ép đè xuống, mà thành trì khô héo cùng với rất nhiều tộc
nhân tử vong, hết thảy hạo kiếp phía trước, khiến cho tâm thần bọn họ dâng lên
phẫn nộ ngập trời.
Vì vậy liền riêng phần mình thi pháp, trong khoảng thời gian ngắn, không
ngừng có tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, biển lửa bị trấn áp, sương
mù lay động, lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng trở về, tộc nhân còn sót lại
bên trong hai tộc cũng dâng lên hy vọng trong lòng.
Mắt thấy một màn này, trong mắt Đoan Mộc Tàng lộ ra quyết đoán, cầm hồ
rượu trong tay, uống một ngụm lớn, vừa muốn đứng lên, đã bị Hứa Thanh đè
xuống.
"Không gấp."
Hứa Thanh cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trên người Hứa Thanh, còn cả những con lệ quỷ tan vỡ và
cắn xé trên người hắn, tim Đoan Mộc Tàng cũng đều đập nhanh lên, nhịn không
được mở miệng.
"Những thứ trên người ngươi này....."
"Cũng không phải là thân thể của ta, không sao cả, cứ tùy tiện cắn."
Những lời này vừa ra, bên trong nhà tù 132 khu Đinh trong cơ thể Hứa
Thanh liền truyền đến chấn động, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Hứa Thanh không có để ở trong lòng, nhìn bốn phương, trong miệng nhẹ
giọng mở miệng.
"Tiền bối, nhân tộc bên trong thành trì, ta đã cứu hơn phân nửa, nhưng vẫn
còn có một số... Ta bất lực."
Đoan Mộc Tàng trầm mặc, than nhẹ một tiếng.
Giờ phút này, sương mù bốn phía cuộn mình, sau khi sáu vị Linh Tàng xuất
hiện trên bầu trời, từng trận gió lớn gào thét, quét ngang bát phương, cuối cùng
khiến cho bão cát khói độc nơi đây dần dần mỏng manh, rời khỏi phạm vi thành
trì.
Mà Kim Ô cũng đã tận toàn lực, giờ phút này đã trở về, Thiên Hỏa bên
trong thành trì cũng đã bị dập tắt.
Tất cả, khiến cho toàn cảnh của thành trì, hiển lộ ra bên trong trời đất.
Thả mắt nhìn đi, thành trì đã là mười không còn ba, hơn phân nửa kiến trúc
đều đã sụp xuống, có rất nhiều nơi bị ngọn lửa thiêu hủy, có rất nhiều nơi bị dị
thú phá vỡ, nhưng nhiều hơn nữa là đã trở thành bụi bặm ở dưới độc cấm.
Về phần thi thể... Ngược lại rất ít.
Bởi vì tất cả người chết đều khó thoát được độc phát, trở thành máu loãng,
sau đó lại bị nhiệt độ cao xóa đi dấu vết, vì vậy mùi ở nơi đây, khó ngửi vô
cùng.
Tiếng khóc, tiếng kêu rên, tiếng gào thét phẫn nộ, không ngừng vang vọng.
Nhìn qua hết thảy, những tộc nhân hai tộc còn sót lại, thân thể từng người
run rẩy, phẫn nộ sớm đã ngập trời, mà sáu vị Linh Tàng trên bầu trời càng là
trong mắt đỏ thẫm, nhìn toàn bộ quảng trường, nhìn Hứa Thanh ngồi ở chỗ kia
uống rượu.
"Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Ta là Thần sứ của các ngươi." Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
nhàn nhạt mở miệng.
Sáu vị Linh Tàng trầm mặc, nguyền rủa trong cơ thể bọn họ khôi phục
không phải là giả, mà thật ra cho đến bây giờ, bọn họ đã đại khái đoán được
thân phận của Hứa Thanh.
"Thần sứ ngoại vực."
Đáp án này, khiến cho trong lòng bọn họ dâng lên nghẹn khuất, trong mắt
từng người đều nồng đậm sát cơ.
Khí tức của bọn họ ảnh hưởng tới bầu trời, khiến cho sấm sét cuồn cuộn,
đầy trời áp lực, cuối cùng hóa thành vòng xoáy cực lớn, hình thành ra sáu
gương mặt trong đó.
Thần sứ, bọn họ quả thật không dám giết, nhưng nếu như đến từ ngoại vực
mà nói, bọn họ có thể bắt lại rồi đưa tới Thần Điện, nói không chừng có thể đổi
lấy một chút đan giải nạn vô cùng trân quý, hóa giải đau khổ hành hạ từ nguyền
rủa bản thân theo tu vi tăng trưởng mang đến.
Vì vậy, sau khi nhìn nhau một cái, dưới ý bảo của vị Quốc chủ Kính Ảnh
Tộc, Quốc sư của Kính Ảnh Tộc từ trên bầu trời bay đến phía Hứa Thanh.
Bước chân của gã rất chậm, với gã mà nói, thủ đoạn của người trước mắt
quá nhiều, vả lại đều vô cùng quỷ dị, cho nên trong lòng của gã rất là cẩn thận.