Bão cát độc cấm lan tràn phạm vi trăm dặm, bao phủ Thánh thành vào bên
trong, từ xa nhìn lại, tòa thành chứng kiến lịch sử của liên minh hai tộc đã trở
thành một mảnh mơ hồ, như mặt trời khuất núi.
Dị chất xâm nhập vào bên trong, khiến cho vô số phòng ốc khô héo, vô số
sinh mệnh tàn lụi, kinh khủng hơn nữa đó là dị hoá.
Theo dị chất trong cơ thể vượt qua điểm giới hạn, rất nhiều tộc nhân hai tộc
hoặc là tan vỡ hóa thành máu thịt, hoặc là trong gào thét trở thành dị thú, gặp
người liền giết.
Tử vong, không chỗ nào không có.
Nhưng so sánh cùng cái này, độc cấm mới là thứ biểu hiện trực quan nhất,
vô luận là dị thú hay là tộc nhân, vô luận là còn sống hay là tử vong, coi như là
kiến trúc, cũng đều không tránh khỏi lực lượng đó ảnh hưởng.
Tấm gương của Kính Ảnh Tộc đã trở thành màu đen, mất đi sáng bóng.
Thân hình của Thiên Diện Tộc đã trở thành máu loãng, mất đi sinh cơ.
Thanh âm kêu rên, âm thanh thê lương, tiếng gào thét thống khổ, tất cả chắp
vá cùng một chỗ, tạo ra giai điệu của khúc nhạc lễ tang, từng khúc từng khúc
khảy ra, vờn quanh bên người Hứa Thanh, theo thân ảnh ẩn nấp giống như thích
khách u linh của hắn, cùng nhau tiến về phía trước.
Mỗi một lần hắn ra tay, đều làm cho khúc nhạc này gia tăng thêm một âm
phù.
Mỗi một lần hắn giết chóc, đều khiến cho khúc nhạc tang này nhiều thêm
một nhịp điệu.
Dao găm trong tay không nhiễm máu tươi, bởi vì tất cả máu tươi giết chóc,
đều theo dao găm chảy xuôi tới cánh tay Hứa Thanh, nhuộm đỏ quần áo của
hắn.
Trường bào màu trắng, sớm đã trở thành huyết sắc, dính sát vào người.
Hứa Thanh cũng đã quen cái loại cảm giác này rồi.
Hắn cúi đầu, thân thể xuyên thẳng qua trong sương mù, thu hoạch một sinh
mệnh, còn những tiếng kêu rên kia thì hắn không thèm để ý tới, bởi vì Hứa
Thanh sẽ không nhân từ giải thoát cho bọn họ khỏi cơn đau khổ này.
Trong đầu của hắn, hiện ra tòa thành giống như đom đóm trong bóng tối,
từng bức họa trong đó, khiến cho tốc độ của hắn hình như lại càng nhanh hơn.
Mà hình ảnh thịt nát bên trong lồng sắt, càng khiến cho hắn càng dùng sức
cầm chặt con dao găm hơn.
Cho đến khi những hình ảnh này, ngừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Phán Nhạn, Hứa Thanh thoáng một cái lướt qua trước người một tu sĩ Thiên
Diện Tộc, dòng máu tươi nóng hổi chảy trên tay hắn.
"Vẫn chưa đủ."
Hứa Thanh thì thào, thân thể lui về phía sau, một cái chớp mắt liền dung
nhập vào trong sương mù, nơi hắn đứng lúc trước có sáu thân ảnh gào thét bay
tới, dấy lên tiếng nổ vang.
Sáu thân ảnh này đều là tu sĩ Nguyên Anh tứ và ngũ kiếp, tản mát ra chấn
động cường hãn, trong mắt mỗi tên đều lộ ra cừu hận, thần sắc dữ tợn và phẫn
nộ.
Bọn họ chịu trách nhiệm truy sát Hứa Thanh, nhưng bên trong thành trì tràn
ngập độc cấm này, bọn họ căn bản là không tìm được tung tích Hứa Thanh, coi
như là thỉnh thoảng điều tra đến chấn động, nhưng lúc chạy đến đều giống như
bây giờ, không cách nào tìm được vị trí ẩn giấu của hắn.
Đồng thời bọn họ còn phải toàn lực chống cự độc cấm xâm nhập, cũng may
thời gian không dài, vẫn còn có thể kiên trì, nhưng trên người sáu người cũng
khó tránh khỏi xuất hiện hư thối.
Mà Hứa Thanh cũng không giao chiến chính diện với bọn họ.
Từ đầu đến cuối cũng, mục tiêu của hắn đều rất rõ ràng, đó chính là quảng
trường nằm giữa hai tòa Vương Cung ở trong nội thành.
Đoan Mộc Tàng đang ở nơi đó.
Thân phận Hắc Thiên tộc lúc trước, cùng với những lời hắn nói trước khi ra
tay, tất cả mọi thứ, thật ra đều là biện pháp Hứa Thanh dùng để che giấu tộc
quần cùng với mục đích của mình.
Chỉ có như vậy, mới có thể dưới loại biến hóa đột nhiên xuất hiện, trong khi
đối phương trở tay không kịp mà cứu Đoan Mộc Tàng ra, cũng sẽ không xuất
hiện loại tình huống đối phương lấy Đoan Mộc Tàng ra để uy hiếp hay áp chế
hắn.
Dẫu sao, cầm nhân tộc làm con tin để áp chế Hắc Thiên tộc, việc này vô
cùng khó có thể nghĩ đến.
Đương nhiên trọng điểm đạt thành việc này vẫn là thời gian, nếu như cho
liên minh hai tộc có chỗ phản ứng cùng với cơ hội điều tra, cách làm của Hứa
Thanh vẫn tồn tại một vài chỗ sơ suất.
Nhưng ít ra giờ phút này chỗ sơ suất cũng không nhiều lắm.
Hứa Thanh bay nhanh, bên trong sương mù độc cấm, chậm rãi nhích tới gần
quảng trường trung tâm của thành trì, mượn nhờ khói độc cảm giác đến Đoan
Mộc Tàng đang nằm hấp hối ở nơi đó, toàn thân tràn ngập độc cấm.
Khói độc nồng đậm như thế, Hứa Thanh rất khó tỉ mỉ khống chế chúng nó
lan tràn và xâm nhập, không cách nào lách qua Đoan Mộc Tàng.
Nhưng Đoan Mộc Tàng cũng có chỗ ưu thế của mình, đó là lão đã từng
trúng qua loại độc này, lại được Hứa Thanh hóa giải, cho nên so với tu sĩ hai
tộc, trong cơ thể lão hoặc ít hoặc nhiều cũng có được một chút kháng tính.
Cái kháng tính này, mặc dù không cách nào làm cho lão tránh khỏi độc phát,
nhưng cũng có thể giúp cho lão kiên trì lâu hơn một chút.
Nhưng cho dù kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, trong lúc vội vàng vẫn khó có thể
làm được trình độ không chê vào đâu.
Mặc dù Hứa Thanh đã cải biến thân phận, ẩn giấu mục đích, nhưng hắn lại
xuất hiện vào thời điểm Đoan Mộc Tàng bị luyện hóa, cho nên là vẫn có một
chút tu sĩ liên minh hai tộc có chỗ suy đoán, lựa chọn chờ ở nơi này ôm cây đợi
thỏ.
Chỉ là bọn họ không quá xác định nhân tố quấy nhiễu cùng với khói độc
xâm nhập, khiến cho tu sĩ hai tộc đợi ở chỗ này cũng không nhiều lắm.
Bên trong sương mù, trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, nhìn chằm
chằm vào mấy thân ảnh lờ mờ qua lại bên trong sương mù phía trước.
Ánh mắt của hắn nheo lại, hàn mang bao phủ, lập tức lao ra.
Tốc độ cực nhanh, trong trạng thái ẩn nấp, chốc lát đã đến sau lưng một tên
tu sĩ Kính Ảnh Tộc.
Tay phải im hơi lặng tiếng giơ lên, che khuất tấm gương trên mi tâm của tên
tu sĩ Kính Ảnh Tộc này.
Nháy mắt khi tên này phát hiện, không đợi gã vùng vẫy, đã bị Hứa Thanh
một phát bắt được, hung hăng bóp chặt.
Rặc rặc một tiếng, tấm gương tan vỡ, tiếng kêu thê lương thảm thiết vừa
muốn truyền ra, Hứa Thanh thuận thế đặt tay trái vào trên miệng của gã, bịp
chặt kín.
Tiếng kêu thảm thiết hóa thành âm thanh ô ô, chìm ngập trong tiếng kêu rên
liên tục bên trong thành trì.