Còn có cả lão tổ Kim Cương Tông phát cuồng, hóa thành tia chớp màu đỏ,
lao thẳng về phía đám người.
Linh Nhi cũng cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ hung hăng hiếm khi thấy, theo
sau ra tay.
Còn có Ảnh Tử, nó phát giác được Hứa Thanh phẫn nộ, cũng phát giác được
Linh Nhi bi thương, khiến cho nó cũng theo đó mà phẫn giận lên, nhanh chóng
lan tràn, bảo hộ bốn phía Linh Nhi, ra tay vì nàng.
Nhưng hành động của bọn họ, so về độ tàn bạo thì đều không bằng Hứa
Thanh, tốc độ Hứa Thanh cực nhanh, giơ tay phải lên, dao găm xuất hiện, lập
tức phóng tới gần một tên tu sĩ Kính Ảnh Tộc, tay trái hung hăng đấm một cái.
Oanh một tiếng, thân thể bằng kính của đối phương vỡ vụn, nắm đấm của
Hứa Thanh xâm nhập vào trong thân thể phá thành mảnh nhỏ, độc cấm tản ra,
tiếng kêu rên thê lương lập tức vang vọng.
Hứa Thanh nhoáng một cái, thân thể đụng vào trên người một tên Thiên
Diện Tộc đang vọt tới sau lưng, dao găm trong tay từ dưới vạch lên, cắt thẳng
một đường, máu tươi phun trào ra ngoài, hắn cầm ngược dao găm, hung hăng
cắt qua cổ tên kia.
Đầu lâu bay lên.
Sau đó Kim Ô bay lên trên không, chợt phun lửa xuống mặt đất, Thiên Hỏa
hạ xuống, mấy tên tu sĩ hai tộc hoảng sợ đang muốn bỏ chạy lập tức truyền ra
âm thanh vô cùng thê thảm, thân thể lập tức bị đốt cháy.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ánh mắt một mảnh đỏ thẫm, trên người đều
là máu tươi, hắn tiếp tục lao tới gần một tu sĩ Kính Ảnh Tộc khác.
Tên tu sĩ này có tu vi Nguyên Anh, giờ phút này thần sắc kinh sợ, sát ý trên
người Hứa Thanh khiến cho tâm thần của gã bị chấn nhiếp, vừa muốn lui về
phía sau, nhưng đã chậm, tốc độ của Hứa Thanh rất kinh người, chớp mắt đã
xông tới phía gã.
Một khắc đụng chạm, tên tu sĩ Nguyên Anh của Kính Ảnh Tộc này lập tức
bấm niệm pháp quyết, hình thành một lưỡi dao sắc bén, càng tản ra một chút
quỷ hỏa yêu dị, bao phủ tới Hứa Thanh, thôn phệ sinh cơ.
Nhưng mà Hứa Thanh căn bản không quan tâm tới những thứ này.
Nhục thể của hắn cường hãn, dù là bị thương cũng có tử thủy tinh khôi
phục, cho nên trừ phi gặp phải cái loại tồn tại có thể một kích khiến cho hắn
không cách nào thừa nhận, bằng không mà nói, lấy tổn thương đổi lấy giết chóc,
vốn là phong cách ra tay trước giờ của hắn.
Giờ phút này tiếp cận, trong âm thanh nổ vang, Hứa Thanh mặc kệ pháp
thuật của đối phương oanh kích vào trên người mình, trong mắt lộ ra hung tàn,
há miệng trực tiếp nuốt quỷ hỏa của đối phương vào trong miệng.
Độc cấm trong cơ thể bộc phát, quỷ hỏa lập tức ảm diệt.
Dao găm trong tay hung hăng đâm tới, một dao tiếp một dao, tên tu sĩ
Nguyên Anh kia muốn vùng vẫy nhưng đều vô ích, tiếng kêu thảm thiết vang
lên, máu tươi trong thân thể phun ra.
Cũng chính là thời gian mấy cái hô hấp, Hứa Thanh khiến thân thể mà đối
phương gửi thân tan vỡ, sau đó trực tiếp cắt cổ của gã, toái diệt sinh cơ.
Sau đó hất lên một cái, đánh tới những tên tu sĩ hai tộc khác đang vọt đến
sau lưng, tay trái Hứa Thanh bấm niệm pháp quyết, nhấn về phía trước một cái.
Sau lưng hắn lập tức bay ra rất nhiều Thiên Ma thân, lao thẳng đến đối
phương, điên cuồng cắn xé thôn phệ.
Một màn này, khiến cho trong lòng từng người tu sĩ hai tộc còn sót lại bốn
phía hoảng sợ đến cực hạn, có kẻ bắt đầu rút lui, muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng chưa chạy được vài bước, thân thể liền hư thối, kêu rên ngã xuống.
Những tu sĩ khác run rẩy, cũng đều điên cuồng rút lui, trong mắt bọn họ,
Hứa Thanh thật giống như sứ giả lấy mạng người khác vậy, hễ là người bị ánh
mắt của hắn nhìn tới, cũng đều đại biểu tử vong sắp phủ xuống.
Nhất là hiện giờ áo bào toàn thân hắn đã trở thành huyết sắc, dưới ánh lửa
Kim Ô, huyết khí ngập trời, sát ý kinh người.
Mặc dù nơi này có trên trăm tu sĩ, nhưng phần lớn đều là Kết Đan cùng với
Trúc Cơ, về phần Nguyên Anh thì chỉ có sáu vị.
Dẫu sao bọn họ cũng đang ở trong địa bàn của mình, áp giải những thứ nhân
tộc phàm tục này, không cần quá nhiều cường giả, mà Đoan Mộc Tàng đã bị
đám người Quốc sư bắt đưa đi trước, cho nên trong nhận thức của bọn họ,
không thể nào xuất hiện loại sự tình cứu viện.
Bởi vì nhân tộc không có cường giả thứ hai.
Hơn 10 vạn nhân tộc trong thành trì, không có bất kỳ một ai nói ra sự tồn tại
của Hứa Thanh.
Bên trong cái ác, nhân tính thiện và tình đồng tộc như thế, càng ngày càng
nổi bật ra ngoài.
Mà đối với hai tộc mà nói, bởi vì Hứa Thanh cẩn thận, cho nên từ đầu tới
đuôi bọn họ thật ra cũng không biết nhiều.
Điều này liền dẫn đến lúc bọn họ đối mặt với Hứa Thanh, đã trở thành cục
diện bị đồ sát, nhất là độc của Hứa Thanh quá mức kinh khủng, tu sĩ Trúc Cơ
hai tộc là những kẻ đầu tiên không chịu nổi, phát ra âm thanh kêu gào thê lương
thảm thiết, nhao nhao hư thối.
Dù là Kính Ảnh Tộc đặc thù, cũng tương tự khó tránh khỏi việc bị độc chết.
Mà sự giết chóc của Hứa Thanh vẫn còn đang tiếp tục, hắn xông lên phía
trước, tới gần một tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Diện Tộc, song phương lập tức
va chạm.
Cũng chỉ trong thời gian ba tới năm hơi thở, tên tu sĩ Nguyên Anh của Thiên
Diện Tộc này liền phun ra máu tươi, đầu lâu bay lên, Nguyên Anh trong cơ thể
tan vỡ, một đạo Nguyên Anh trong đó tức thì bị Hứa Thanh trực tiếp nuốt
xuống.
Hắn không có đủ thời gian để cầm trong tay luyện hóa.
Về phần thương thế trên người thì Hứa Thanh không quan tâm, giờ phút này
hắn bỗng nhiên quay đầu, ngóng nhìn bốn phía.
Theo độc cấm phát tác, nơi đây đã tử vong một mảng lớn, lão tổ Kim Cương
Tông cùng với Ảnh Tử giết chóc, cũng khiến cho số lượng tu sĩ hai tộc tử vong
gia tăng.
Mà Linh Nhi ra tay, Hứa Thanh đã sớm nhìn thấy một lần từ trên Nhân Ngư
Đảo lúc trước rồi, cho nên hắn biết rõ bề ngoài Linh Nhi nhìn như nhu nhược,
nhưng trên thực tế phong cách của nàng lại thiên hướng về cận chiến.
Trước mắt nhìn cũng đúng là như thế.
Trên người Linh Nhi huyễn hóa ra chiến giáp, hư ảnh long xà vờn quanh,
còn có một thanh trường mâu được nàng nắm trong tay, thân hình rõ ràng gầy
yếu, nhưng lại bộc phát ra chiến lực kinh người.
Mà trận giết chóc này, cũng không kéo dài quá lâu, chưa tới thời gian một
nén nhang, theo mấy tên tu sĩ hai tộc sau cùng thê thảm chết đi, bốn phía liền
trở nên an tĩnh lại.
Coi như là mấy con thú lớn kéo lồng sắt cũng đều thi thể chia lìa, bị lão tổ
Kim Cương Tông giết cho hả giận.
Sau khi hết thảy chấm dứt, Linh Nhi rơi lệ, lão tổ Kim Cương Tông bi phẫn,
bọn họ nhìn lồng giam được Triêu Hà Quang bảo hộ.