Ánh lửa từ Thiên Hỏa Hải chiếu rọi bầu trời, từ xa nhìn tới là một mảnh
màu đỏ, mặc dù không phải là máu tươi, thế nhưng lại làm cho người ta có một
loại cảm giác chẳng lành.
Về phần biển lửa ngoài bầu trời, cách càng xa thì ánh lửa càng nhạt, cho đến
khi ánh chiều tà bị bóng tối cắn nuốt, thiên địa hóa thành một mảnh tăm tối,
cùng một màu sắc với vết máu từ trong lồng sắt nhỏ xuống trên mặt đất.
Những nơi đoàn xe đi qua, đều có một đường vết máu như vậy tồn tại.
Mà tất cả tộc nhân trong thôn trấn của hai tộc khi nhìn thấy cảnh này, trên
mặt từng kẻ đều lộ ra vẻ tham lam, liếm láp đầu lưỡi, nhìn đoàn xe xa xa.
Đối với bọn họ mà nói, nhân tộc bị giam giữ bên trong lồng sắt chính là thức
ăn rất ngon, đồng thời vào thời khắc mấu chốt, cũng có thể dùng làm thức ăn
sống để giao nộp cho Thần Điện, đổi lấy bình an của hai tộc bọn họ.
Từ xưa đến nay, chuyện như vậy quá nhiều.
Không chỉ nhân tộc như thế, bên trong Tế Nguyệt đại vực này, tất cả tộc
quần hạ đẳng, vận mệnh của họ đều như thế này, hoặc là trở thành thức ăn của
tộc bầy khác, hoặc là trở thành tế phẩm.
Mạnh được yếu thua, được thể hiện đặc biệt rõ ràng trên vùng đất này.
Chỉ là nhiều khi, cường giả ở trong mắt cường giả khác, tương tự cũng là kẻ
yếu thì có thể bị ăn, không có tộc quần nào có thể trở thành chí cao vô thượng.
Coi như là Thần Điện, cũng tương tự như thế.
Cái này, có lẽ chính là nhịp điệu vận mệnh mà thiên địa gõ ra.
Giống như lúc này, từng cơn gió nức nở nghẹn ngào, mang theo sóng nhiệt
thổi qua bầu trời, thổi qua đại địa, dấy lên tầng tầng chấn động không nhìn thấy
trên màn trời, thổi bay Thiên Hỏa giống như thổi gió cát trên mặt đất.
Tràn ngập bốn phương, đồng thời trong đó cũng có một tia sát ý đang dần
dần nồng đậm, hóa thành sứ giả tử vong, vác theo chiếc liêm đao dính máu,
đang bộc phát, đang bay nhanh, đang tới gần!
Đầu nguồn của mảnh sát khí này, đến từ Hứa Thanh!
Hứa Thanh một đường trầm mặc, trong mắt bao hàm sự túc sát đến cực hạn,
nhiệt độ của bầu trời cũng khó có thể hòa tan băng hàn của hắn chút nào, đại địa
ấm áp cũng không cách nào bao phủ nửa điểm sát khí của hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của Linh Nhi, hắn triển khai tốc độ cao nhất bay về phía
Nam, lực lượng mệnh đăng khuếch tán khắp toàn thân, gia trì thêm toàn bộ tu
vi, đổi lấy tốc độ cực hạn.
Loại tốc độ này dĩ nhiên đã siêu việt tốc độ của đoàn xe, mà máu tươi trên
mặt đất cũng khiến cho Hứa Thanh hiểu rõ phương hướng của mình không sai.
"Chính là con đường này!"
Hứa Thanh thì thào trong lòng, tốc độ nhanh hơn.
Đến lúc này, hắn đã không cần Linh Nhi tiếp tục chỉ dẫn nữa, nhìn theo vết
máu trên mặt đất, Hứa Thanh bay tới, dấy lên tiếng gào thét trong thiên địa,
hình thành phong bạo quét sạch bát phương, khoảng cách với mục tiêu càng lúc
càng gần.
Năm nghìn dặm, ba nghìn dặm, một nghìn dặm, năm trăm dặm, thời gian
bốn ngày, trong khi truy kích, hắn không chỉ tiến về phía trước vạn dặm, vào
thời điểm hoàng hôn ngày thứ tư, phong bạo hóa thành một tiếng nổ vang ngập
trời truyền đến đội xe đang đi về phía trước.
Tu sĩ hai tộc chịu trách nhiệm áp giải có số lượng trên trăm, ngay khi tiếng
phong bạo vang vọng, lập tức liền dẫn tới sự chú ý của bọn chúng.
Tất cả ánh mắt nhìn qua, nhìn tới phía chân trời xa xa, một mảnh sấm sét
vang dội.
"Chuyện gì xảy ra!"
Những con thú lớn của đoàn xe nhao nhao chấn kinh, xuất hiện xao động, tu
sĩ hai tộc bên trên vội vàng đứng lên, thần sắc ngạc nhiên.
Lúc này thiên địa biến sắc, thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện trên bầu trời.
Hắn, rốt cuộc, đã đuổi tới rồi!
Nhưng nháy mắt khi nhìn thấy đoàn xe trên mặt đất, nội tâm Hứa Thanh liền
truyền đến một trận đau khổ kịch liệt.
Hắn nhìn thấy đoàn xe, nhìn thấy 10 cái lồng giam thật lớn.
Cũng nhìn được vô số nhân tộc giống như hàng hóa gia súc, bị cưỡng ép đè
ép lên nhau bên trong lồng giam.
Bọn họ chết lặng, nổi thống khổ của bọn họ, còn có hư thối cùng mùi tử
vong tràn ngập trong đó, khiến cho ánh mắt Hứa Thanh có chút đỏ lên, sát cơ
băng hàn trên người hắn đã không cách nào khống chế, bộc phát ngập trời.
Thân ảnh của hắn hóa thành một đạo cầu vồng, dưới vô tận tia chớp vờn
quanh, bay thẳng đến đoàn xe, tốc độ cực nhanh, lập tức phủ xuống.
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, Hứa Thanh trực tiếp công
kích tới đoàn xe!
Mặt đất chấn động, dấy lên vô số bùn đất, càng có tia chớp khuếch tán ra
khắp bát phương.
Đoàn xe dừng lại, những con thú lớn kia nhao nhao cảm nhận được sát ý
băng hàn, toàn bộ run rẩy, mà tu sĩ hai tộc ở trên, thần sắc từng tên cũng đều
biến hóa, lập tức ngăn cản.
"Người nào!"
"Lớn mật, lại dám chặn đường liên minh hai tộc chúng ta!"
"Là một tên nhân tộc?"
Lúc những tu sĩ hai tộc kinh sợ lao ra, Hứa Thanh hạ xuống đất chợt ngẩng
đầu, sát ý trong mắt cực kỳ kinh người, cả người lao ra, tiến thẳng đến một tên
tu sĩ Thiên Diện Tộc phía trước.
Tên tu sĩ Thiên Diện Tộc này biến sắc, cảm nhận được chấn động kinh
khủng đến từ trên người Hứa Thanh, muốn né tránh đã không kịp, tốc độ Hứa
Thanh quá nhanh, dùng cường độ thân thể của bản thân, trực tiếp đâm vào thân
thể tên tu sĩ này.
Oanh một tiếng, tên tu sĩ Thiên Diện Tộc thân hình cao lớn kia, trên ngực
xuất hiện một cái động lớn, bị Hứa Thanh xuyên thấu, thân thể kia run rẩy tan
vỡ.
Hứa Thanh không chần chờ chút nào, phất tay tản ra Triêu Hà Quang, hóa
thành mười chùm ánh sáng bao phủ toàn bộ lồng giam, sau đó lực lượng độc
cấm trong cơ thể hắn toàn diện bộc phát.
Bốn phía lập tức vặn vẹo, sinh sôi ra vô tận dị chất, đồng thời cũng có
những tiếng kêu rên thê lương theo đó truyền ra.