Dưới sóng âm này, Hứa Thanh phun ra máu tươi, trong mắt đỏ thẫm, mắt
thấy nữ tử này vẫn còn chống cự, hắn tính toán thời gian trong lòng, sau đó thân
thể bỗng nhiên lao ra.
Sau hai hơi thở, hắn nhích tới sát nữ tử phát ra âm thanh thê lương dữ tợn,
giơ hai tay lên, lấy bản thân làm vũ khí, trực tiếp đập tới.
Thúc đẩy thân thể của nữ tử, khiến cho ả tăng tốc rơi vào vực sâu.
Mà tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, linh hồn Hứa Thanh cũng bắt đầu tan
vỡ, nhưng hắn dựa vào ý chí cường đại cố nén, vào thời gian hơi thở thứ sáu,
cuối cùng liền cùng nữ tử hồng y tuyệt vọng bị đại thủ do cấm chế tạo thành
ràng buộc, cùng nhau tiến vào vực sâu!
Nháy mắt khi đi vào, Hứa Thanh nhìn thấy một đôi mắt to lớn màu lam
cùng với một cái miệng lớn vô tận.
Sau một khắc, trước khi toàn bộ linh hồn Hứa Thanh toái diệt, hắn liền bộc
phát lực lượng Nhật Quỹ ra.
Quay lại!
Thân ảnh Hứa Thanh tựa như không tồn tại vậy, mơ hồ trong vực sâu,
dường như một đoạn thời gian này bị toái diệt, hóa thành vô số mảnh vỡ, tổ hợp
lại vào thời điểm bảy hơi thở trước.
Ngoài vực sâu, thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện cực kỳ đột ngột, linh hồn của
hắn cũng không tan vỡ, duy chỉ có kịch liệt đau nhức vẫn còn, hết thảy thương
thế cũng đều trở về bảy hơi thở trước.
Còn nữ tử kia, đã vĩnh hằng rơi vào trong vực sâu.
Từng trận nhấm nuốt mang theo cảm xúc khuây khỏa, truyền khắp bát
phương, cắn nuốt vô cùng dùng sức.
Nhưng nguy cơ vẫn không kết thúc, không phải là đến từ vực sâu phía dưới,
mà là đến từ phía trên nham thạch nóng chảy.
Hứa Thanh không biết hành động trước khi chết của đối phương sẽ khiến
cho người bên ngoài chú ý hay không, nhưng hắn không thể đánh bạc, cho nên
giờ phút này cho dù thần hồn trọng thương, hắn vẫn hung hăng nghiến răng, đi
thẳng đến phía dưới cấm chế.
Trong chốc lát, Hứa Thanh dung nhập vào trong cấm chế của Hồng Nguyệt,
dựa vào lực lượng Tử Nguyệt của bản thân, ẩn nấp tung tích bản thân, giấu ở
phía dưới một cái phù văn nhô lên ở vỏ ngoài cỗ quan tài khổng lồ kia.
Sau khi đến nơi này, thương thế của Hứa Thanh đã sắp khống chế không
nổi, trước mắt càng lúc càng đen nhánh, hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một chút,
kích thích chính mình duy trì thanh tỉnh.
Sau đó toàn thân tràn ngập lực lượng Tử Nguyệt, lấy ra mặt nạ ẩn nấp sư tôn
cho, nhanh chóng mang lên trên mặt.
Mặt nạ này, không phải vạn bất đắc dĩ thì Hứa Thanh không muốn dùng.
Bởi vì dùng nhiều hơn, sẽ không tháo xuống được.
Nhưng giờ phút này buộc phải dùng.
Cùng lúc đó, cỗ quan tài này đột nhiên chấn động, lại tràn ra một cỗ lực
lượng nhu hòa, bao phủ nơi Hứa Thanh trốn, gia trì giúp hắn.
Nội tâm Hứa Thanh khẽ động, một cỗ chấn động kinh người, ầm ầm truyền
ra từ phía trên nham thạch nóng chảy.
Hứa Thanh lập tức cúi đầu, không nhúc nhích.
Rất nhanh, nham thạch nóng chảy bên trên nổ tung, khuếch tán về bốn phía,
một thân ảnh Dực tộc mặc áo bào màu đỏ, mọc ra đôi cánh huyết sắc, chậm rãi
đi ra từ bên trong nham thạch nóng chảy.
Thần sắc của gã âm trầm, bước chân nhìn như không nhanh, nhưng chỉ vài
bước đã đến phía trên quan tài.
Chấn động Quy Hư trên khắp toàn thân, khiến cho nơi đây tràn đầy cảm
giác cuồng bạo.
Gã Thần sứ Dực tộc này đứng ở nơi đó, đảo mắt nhìn qua bốn phương, cùng
lúc đó bên trong quan tài truyền ra âm thanh nhấm nuốt, càng ẩn chứa cả âm
thanh thỏa mãn, vang vọng ra.
"Mùi vị tôi tớ của Xích Mẫu cũng không tệ lắm."
Thần sứ Dực tộc nghe vậy nhìn vào vực sâu, trong mắt lộ ra hồng mang,
giống như có thể xuyên thấu phạm vi nhất định, nhìn thấy bên trong vực sâu.
Sau một lúc lâu gã nhăn mặt lại, cảm nhận được khí tức của người Thần bộc
của mình, biết đối phương đã bị nuốt.
Về phần tại sao lại như thế, gã không phải rất rõ ràng, nhưng nghĩ đến thân
phận vị tồn tại bên trong quan tài này, hình như cũng có thể hiểu được.
"Phải báo việc này lên Thần Điện."
"Xem ra tần suất gia cố phong ấn, phải tăng thêm một chút."
Ánh mắt Thần sứ Dực tộc đảo qua cấm chế bốn phía, sau đó giơ tay phải
lên, lấy ra một khối thủy tinh tương tự huyết dịch, bóp nát, sau đó khiến nó
dung nhập trong cấm chế.
Cấm chế nơi đây lập tức chấn động, trở nên càng thêm nồng đậm.
Làm xong những thứ này, gã lạnh lùng quét mắt nhìn khe hở, quay người
nhoáng một cái, rời khỏi nơi đây.
Đối với ngoại giới mà nói, một Thần bộc tử vong là chuyện lớn, nhưng đối
với gã mà nói, không coi vào đâu, chỉ cần biết nguyên nhân cái chết là được.
Hứa Thanh cũng không lập tức đi ra, hắn đợi một lúc lâu sau, xác định vị
Thần sứ kia đích xác là đã rời đi, toàn bộ người không khỏi buông lỏng trì hoãn
xuống, mà thương thế thần hồn biến thành mê muội cùng với mỏi mệt, khiến
cho Hứa Thanh rất là uể oải.
Cũng may hắn nội thị Nhật Quỹ của chính mình, phát hiện chúng nó dù mục
nát, nhưng theo kim đồng hồ chuyển động, chúng nó cũng đang khôi phục.
Hứa Thanh nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng bay ra, sau đó hắn đột nhiên dừng
lại ở trên không trung, trầm mặc mấy hơi thở, sau đó cúi đầu nhìn về phía quan
tài lớn như một tòa thành trì kia.
"Đa tạ tiền bối."
Đôi mắt màu lam hiện ra ở khe hở vực sâu quan tài, mở ra, nhìn kỹ về phía
Hứa Thanh.
Cặp mắt này cực lớn, tạo cho Hứa Thanh cảm giác có chút tương tự cùng
mắt của Thần Linh, nhưng trên uy lực lại khác biệt.
"Trên người của ngươi, có lực lượng của Xích Mẫu!"
Thanh âm vù vù, mang theo ý vị không rõ, vang vọng bốn phương.
Hứa Thanh cúi đầu, cung kính mở miệng.
"Là sư phụ ta cướp lấy cho ta, bây giờ không còn thuộc về Hồng Nguyệt,
thuộc về ta."
Con ngươi của cặp mắt bên trong quan tài rõ ràng co rụt lại, không nói gì.
Hứa Thanh phất tay, tản ra lực lượng độc cấm.
"Cái này cũng vậy."
Nói xong, hắn cũng lộ ra khí tức Quỷ Đế Sơn.
"Còn có cái này."
"Mặt khác thân thể này của ta cũng là sư phụ ta đoạt đến cho ta." Hứa Thanh
nói xong, lại lấy ra xương cá.
"Chúng nó là một bộ."
"Sư phụ ngươi là ai?" Sau một lúc lâu, bên trong quan tài truyền ra âm thanh
trầm muộn.
Hứa Thanh lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc.
"Tiền bối, trước khi ta hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao, lão nhân gia không
cho phép ta nói ra kỳ danh của ngài ấy."
"Nhiệm vụ?" Con mắt bên trong quan tài ngưng tụ.
"Nhiệm vụ của ta, là thu về tin tức Hồng Nguyệt Xích Mẫu cho sư tôn, tiền
bối có chỗ không biết, dưới bố cục của sư tôn ta, Xích Mẫu đã ngủ say."
"Ta tới đây, là vì đi tới bình nguyên Sám Hối, ở đó tính toán thời gian Hồng
Nguyệt đến."
"Tiền bối, ngài là?" Hứa Thanh cung kính mở miệng